Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô bật dậy đuổi theo nhưng không ngờ anh đột nhiên quay người lại, cả người anh lao vào trong lòng cô. Khương Mạn thuận thế ôm chặt lấy anh, cô đắc ý ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đôi mắt vô cùng u ám của anh.
Ánh mắt anh u ám một cách đáng sợ giống như đang trấn áp một con quái thú muốn xông ra ngoài.
Bạc Hạc Hiên mỉm cười, cúi đầu, dùng mũi mình cọ cọ vào chóp mũi của cô: "Em có chắc là muốn anh đứng lại không?"
Advertisement
Khương Mạn hiểu ra, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, cười hi hi.
Bạc Hạc Hiên tinh nghịch nhìn cô.
Khương Mạn nuốt nước bọt, miệng khô khốc, vẻ mặt vô cùng khí khái:
Advertisement
"Người trẻ tuổi, đừng bực tức như vậy sẽ không tốt cho cơ thể."
Bạc Hạc Hiên: "...?"
Cô ồ một tiếng, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình giúp anh vuốt phẳng quần áo dù chẳng có nếp gấp nào, sau đó vỗ vai anh nói:
"Tuổi trẻ hừng hực, tràn đầy nhiệt huyết, em có thể hiểu được~"
"Cục cưng, anh ngủ sớm đi ~" Cô ngáp một cái rồi quay người rời đi: "Em buồn ngủ lắm rồi, ngày mai còn phải dậy làm việc lớn nữa."
Nói xong, cô nhảy lên giường, dùng chăn quấn mình thành một con nhộng chỉ sau hai giây ngắn ngủi. Sau đó cô thò khuôn mặt nhỏ nhắn ra nói với Bạc Hạc Hiên:
"Chắc anh ngủ ngon,, tắt đèn giúp em với, cảm ơn anh!" Nói xong, cô lập tức giấu đầu đi.
Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười, bước đến chọc vào đầu cô qua lớp chăn bông: "Rốt cuộc ai mới là người chơi không đẹp hả?"
Con nhộng Khương không nói gì, bực dọc đập đập hai cái.
Bạc Hạc Hiên bó tay với cô, cũng không nhẫn tâm bắt nạt cô nên anh chỉ có thể thích nghi thôi..
Anh cúi đầu xuống, hôn nhẹ một cái qua lớp chăn bông.
"Chúc em ngủ ngon, Yêu Nhi xấu xa."
Trong chăn, mặt Khương Mạn nóng bừng, không nhịn được mà mỉm cười.
Đợi khi đã nghe thấy tiếng đóng cửa, đèn tắt thì cô mới thò đầu ra.
Khương Mạn sờ sờ môi mình, như vừa sực nhớ ra chuyện gì đó, nụ cười tắt ngúm:
"Không đúng, tại sao anh lại đi ra bằng cửa chính, lỡ như bị bắt gặp..."
Trong thực tế… Bạc Hạc Hiên vừa đi ra khỏi phòng của cô,đi tới cửa cầu thang thì gặp Khương Vân Sênh.
Đồng từ Khương Vân Sênh giãn ra, nhìn anh rồi nhìn về hướng anh đi tới.
Anh ta từ từ giơ tay lên, môi hé mở, một lúc sau vẫn không biết nên nói gì.
“Cô ấy ngủ rồi.”Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói.
Khương Vân Sênh: "... Anh..."
“Không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.” Bạc ảnh đế lại nở một nụ cười đầy mê hoặc, khẽ gật đầu với Khương Vân Sênh:
"Chúc anh hai ngủ ngon."
Cơ thể Khương Vân Sênh run lên, trong cổ họng có ngàn vạn lời muốn nói mà nghẹn không nói ra được.
Chỉ có thể trách anh hai nhà họ Khương không giỏi mắng chửi người khác, về phương diện mặt dày cũng không qua được người ta...
Khi kẻ bắt cóc em gái mình rời đi rồi, anh ta vẫn còn đứng đó với dáng vẻ vô cùng đau đớn!
Xem xét tình hình đêm nay, e rằng thực sự toang rồi… Cây cải bao nhà mình thực sự bị Bạc Peppa này lấy đi mất rồi!