Người phụ nữ trung niên dìu người đàn ông nhà mình đi về phía căn biệt thự, lúc đi ngang qua Khương Mạn, gã đàn ông còn hung dữ lườm Khương Mạn một cái.
“Không hay rồi! Cô Khương, sao cô không ngăn bọn họ lại, hai người bọn họ vừa nhìn là biết tới đây gây chuyện rồi!” Nhân viên công tác kêu lên.
“Anh mù à?” Khương Mạn hỏi ngược lại, trong mắt đầy sự chế giễu: “Ekip các anh lại kiếm đâu ra hai diễn viên này vậy?”
Advertisement
“Logic của người diễn viên này không ổn, mấy người viết kịch bản kiểu gì vậy?”
“Tôi đã chỉ đường cho bọn họ rồi, không chịu phối hợp gì cả, rõ ràng biết Dương Na Ni ở trong biệt thự, làm sao mà cứ nhất định phải tìm tôi hỏi đường chứ?”
Advertisement
Khương Mạn hai tay đút vào túi, lắc đầu nói: “Lần sau tìm diễn viên quần chúng thì tìm người nào kỹ năng diễn xuất tốt một chút được không? Đến tôi cũng xấu hổ thay mấy người đấy ……”
Cô nói xong, chầm chậm bước về phía biệt thự.
Vẻ mặt nhân viên công tác như đưa đám, mấy lần muốn móc thẻ tên mà vứt đi rồi, lại sợ vứt đi rồi lại giống như giấu đầu hở đuôi.
Lúc này trên màn hình livestream đầy là dấu hỏi chấm.
(Ekip lại làm cái trò mèo gì vậy?)
(Đôi vợ chồng đó có lai lịch như thế nào vậy, tìm Dương Na Ni mà chộp lấy Khương võ thần mà hỏi đường làm gì?)
(Màn diễn giả trân quá cơ, rõ ràng đã biết Dương Na Ni ở trong biệt thự, còn cố ý bắt Khương võ thần chỉ đường cho bọn họ!)
(Không ai cảm thấy góc quay của camera này rất kỳ lạ sao? Lắc qua lắc lại, không giống như dùng máy quay thông thường và gopro để quay!)
(ĐM, hai kẻ lừa đảo này rốt cuộc có quan hệ gì với Dương Na Ni thế! Sao vừa mới xuất hiện đã cho ăn một cái bạt tai vậy!)
Khương Mạn vừa đi tới vườn hoa của biệt thự liền nhìn thấy cảnh tượng kịch tính này!
Thậm chí người phụ nữ nhà quê kia còn diễn y như phim truyền hình vậy!
Sức chiến đấu ngang ngửa với con ngỗng ác bá, xông vào túm lấy tóc Dương Na Ni mà giựt!
Tiếng bạt tai vang lên bôm bốp, vả cho Dương Na Ni không có lấy nửa cơ hội phản kháng nào!
“Cái đồ vô ơn không có lương tâm này! Bà đây phí công nuôi nấng mày bao nhiêu năm! Giờ kiếm được tiền rồi thì không nhận ba nhận mẹ nữa phải không, sớm biết thế này thì năm xưa tao vứt mày xuống sông, dìm chết luôn cho rồi”
“Tao đã tạo nghiệp gì mà lại sinh ra cái đứa con gái như mày chứ!!”
“Thứ đàn bà lăng loàn, mày gọi cái tên Dương Dũng kia là ba, ông ta là ba gì của mày? Mày là cái thứ gái đếm bán thân, làm mất hết mặt mũi của ông đây rồi!!”
Hiện trường loạn hết cả lên.
Gương mặt Dương Na Ni sưng phù, chảy cả máu mũi.
Quần chúng vây quanh đứng một bên nhìn, không có một ai tiến lên giúp đỡ cô ta.
Người ba Dương Dũng càng không thấy tăm hơi.
“Bà làm loạn đủ chưa.”
Dương Na Ni không biết lấy sức lực ở đâu, đẩy người phụ nữ trung niên ra, cô ta tóc tai bù xù, mũi còn chảy máu, cả người trông chật vật vô cùng.
Cô ta nhìn người phụ nữ trung niên như kẻ điên trước mặt. Ánh mắt oán hận, nhưng lại càng là kinh hãi.
Cô ta lúc này giống như kẻ cùng đường, bị người ta lột sạch lớp vỏ hào quang, để lộ ra toàn thân là những vết sẹo và vết thương.
Lớp vỏ xấu xí nhất, bộ mặt thật không muốn bị ai nhìn thấy nhất đã hoàn toàn bại lộ ra trước ống kính!