Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Thánh Kỳ lười biếng nói: “Cả đời ông ấy đều nghiên cứu cái gì mà võ thuật quốc gia, cảm thấy cô là một hạt giống tốt, nên muốn cô cũng gia nhập vào hiệp hội võ thuật quốc gia.”
Vừa rồi là một cơ hội rất tốt, nhưng ông Sở không nói ra.
Advertisement
Là vì không muốn nhân lúc người ta gặp khó khăn, dùng chuyện con ngỗng Tang Bưu để ép Khương Mạn.
“Ông ấy là một người quân tử.” Khương Mạn hiểu rõ.
Sở Thánh Kỳ bĩu môi, không nói gì, nhưng trong mắt mang theo vài phần tự hào.
Advertisement
“Nể mặt ông cụ nhà tôi, tôi mới nhắc cô đấy.”
Sở Thánh Kỳ nghiêng đầu nhìn cô: “Khương Mỹ Lâm có dã tâm, nhưng quyền lực không lớn, không có gì phải sợ.”
“Khương Bảo Bảo thì cô gặp rồi đấy, là một thiếu niên nổi loạn, chỉ biết chơi bời trác táng.”
“Còn về con trai cả nhà đó, cũng không phải là kẻ có dã tâm, hoàn toàn là một con mọt sách từ đầu đến chân.”
“Ba đứa con của chi thứ hai nhà họ Khương đều không có gì ghê gớm, nhưng ba của bọn họ là Khương Nghiệp Minh lại không đơn giản, trong tay ông ta có con bài quan trọng, chính vì con bài này mà chi chính nhà họ Khương luôn kiêng kỵ ông ta.”
“Nếu cô có thể lấy được lá bài này vào tay, nó sẽ tương đương với việc chặt đứt một cánh tay của nhà họ Khương!”
Khương Mạn nhìn anh ta đầy hàm ý.
Những lời này, không giống như lời của một tên công tử bột chỉ biết đua xe có thể nói ra được.
Nụ cười của Sở Thánh Kỳ mang vẻ kiêu ngạo và coi thường.
“Đế Quốc chẳng có bí mật gì cả, đứng đằng sau Hoàn Vũ chính là Lancelot, thân phận của cô đã có rất nhiều người đoán ra rồi.”
“Vùng nước sâu thì có nhiều nguy hiểm, cẩn thận chút đi.”
Sở Thánh Kỳ nói đầy hàm ý: “Tâm địa của mấy lão già chết tiệt trong Đế Quốc này đều độc ác lắm, bây giờ bọn họ còn chưa ra tay chẳng qua là vì cho rằng mấy người chỉ đang quậy phá cho vui thôi.”
“Gia tộc Lancelot rất mạnh, nhưng nó rốt cuộc cũng không thuộc Đế Quốc.”
Sở Thánh Kỳ châm điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, che giấu sự chế giễu trong đôi mắt của anh ta.
“Còn về thân phận của người đàn ông bên cạnh cô ……”
Sở Thánh Kỳ nở nụ cười vui mừng khi có người gặp họa.
“Thân phận của anh ta, chưa biết chừng còn mang lại cho cô nhiều tai vạ hơn là sự giúp đỡ đó.”
Khương Mạn tiện hỏi một câu: “Anh ấy có thân phận gì?”
Khói thuốc nghẹn trong cổ họng Sở Thánh Kỳ, muốn nuốt xuống nhưng lại bay ra khỏi mũi.
Anh ta trừng mắt nhìn Khương Mạn, muốn nói cô biết rõ rồi còn hỏi, nhưng lại không nhìn ra được biểu cảm lúc này của cô là thật hay giả.
“Cô thật sự không biết hay giả vở không biết vậy?”
“Ở chỗ của tôi, anh ấy chỉ là Bạc Hạc Hiên.” Khương Mạn nói với giọng điệu bình tĩnh: “Một người đàn ông điển trai, được tất cả mọi người trong giới yêu thích, có kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, lại rất có tiền!”