Arthur: “Chú vô dụng tới mức này sao?”
Bạc Hạc Hiên: “……”
Arthur: “Với cái tốc độ này thì bao giờ mới lấy được vợ? bao giờ mới có được con? Chú bao nhiêu tuổi rồi chú biết không?”
Advertisement
Bạc ảnh đế nở nụ cười ‘dễ mến’: “Vừa mới qua , vẫn còn thời gian.”
Arthur: “Theo như báo cáo, mấy năm gần đây thay đổi khí hậu môi trường, tình trạng hói đầu sớm ở đàn ông tăng cao, làm cho đàn ông biến thành già xấu, còn phụ nữ lại ngày càng xinh đẹp hơn.”
“Thím sẽ ngày càng đẹp ra, còn chú sắp đối diện nhiều nguy cơ đó!”
Advertisement
“Tình địch của chú có thể là mấy đứa còn chưa cai sữa, hoặc còn đang học mẫu giáo. Nếu hiện tại không nhanh lên, đợi lúc già xấu rồi còn tranh nổi với người ta không?”
“Bây giờ còn chút nhan sắc thì tranh thủ đi, dã tâm ngày xưa của chú đâu rồi? tầm nhìn hạn hẹp thế?”
Bạc Hạc Hiên: “…….” Đau đầu, cực kỳ đau đầu.
Trong nhà có một Đường Tăng, biết làm sao đây?
Bạc -đang già dần- Hạc Hiên đưa tay xoa xoa chân mày: “Tối nay chú sẽ ngủ cùng cháu”
Arthur phản đối: “Hai người đàn ông ngủ với nhau kinh lắm!”
“Còn chưa trưởng thành, cháu chưa được tính là đàn ông.”
Người đàn ông trưởng thành nhìn cậu bé tương lai cũng thành một người đàn ông, nhẹ giọng: “Cháu muốn ngủ với con chó và con ngỗng kia à, cũng không thể không được.”
Đôi mắt màu tím của Arthur như phát hoả, Bạc lão cẩu này, qua cầu rút ván!
Arthur híp mắt cười một cái: “Hay là cháu nhường phòng cho chú, cháu qua ngủ với thím.”
“Thím nhất định sẽ không từ chối cháu đâu, đằng nào cháu cũng chưa trưởng thành, vẫn còn là trẻ con mà.”
Nụ cười trên miệng Bạc Hạc Hiên tắt dần.
……Hả?
Nửa đêm tại Bắc Thành, tiếng âm thanh ồn ào, những người đàn ông và phụ nữ đỏm dáng lượn quanh sàn nhảy để tìm kiếm con mồi.
Tiếng nhạc sôi động khiến da đầu người ta tê rần, ánh đèn chói mắt khiến người ta gần như không nhìn thấy gì cả.
Khương Nhuệ Trạch bước vào không tới năm phút liền đi ra, cự tuyệt mấy nữ yêu tinh muốn ăn thịt anh ta.
Nguyên nhân cuối cùng ép anh ta phải lùi bước đó là, lại có cả một nam yêu tinh không sợ chết dám tới gần anh ta!
Giết người là phạm pháp, anh ta sợ hãi.
Khương Nhuệ Trạch đứng bên đường gọi điện thoại, không cần biết đối phương có nghe thấy hay không cũng cứ nói:
“Cút ra ngoài này trong ba phút, nếu không thì cứ đợi đến ngày mai bị vứt ở biên giới, cởi chuồng với không một xu dính túi đi.
Ba phút sau, một người đàn ông cao với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh lam, ăn mặc như một quý ông bước ra từ cuối khu nhộn nhịp.
Đáng tiếc, là một quý ông say rượu.
Mặt anh ta đỏ ửng, trên cổ còn có vết son môi, đôi mắt nheo nheo cười, giống như một con hồ ly lén uống rượu.
Mở miệng liền nói tiếng Nga: “Ax, мой дорогой друг” (Dịch nghĩa: Người bạn thân mến của tôi ơi)
Anh ta cười lớn, dang rộng vòng tay với Khương Nhuệ Trạch.
Khương Nhuệ Trạch mặt xị xuống, ngậm điếu thuốc, nhấc chân lên: “Nói tiếng người đi.”
Người đàn ông nhìn anh ta với vẻ mặt ai oán, nói tiếng Đế Quốc rất lưu loát: “Không chỉ có tiếng Đế Quốc mới được coi là tiếng người.”