Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gương mặt đó vốn dĩ rất đẹp, nhưng chắc là vì mới bị ăn đập một trận nên xanh xanh tím tím, ảnh hưởng đến cả mỹ quan của thành phố.
“Đại ca, sao anh lại tới đây.”
Advertisement
Cậu hai nhà họ Tề đi tới chỗ Khương Nhuệ Trạch, ánh mắt ngạc nhiên.
Khương Nhuệ Trạch đã nhìn thấy cậu ta từ sớm rồi, lạnh lùng ừ một tiếng, “Tới xem khỉ.”
Advertisement
Cậu hai nhà họ Tề cảm thấy dường như sắp có kịch hay để xem rồi.
Nghĩ tới anh cả nhà mình vừa mới tác oai tác quái, cậu hai nhà họ Tề có chút căng thẳng, đại ca chắc không phải là cũng nghe thấy rồi chứ?
“Con bướm hoa bay lượn khắp nơi kia là anh cả của cậu, Tề Tư Vũ hả?”
Cậu hai nhà họ Tề tên là Tề Tư Miểu, lần trước khi Khương Mạn đua xe chính là dùng xe đua của anh ta.
May nhờ có hành vi ‘idol nào fan nấy’ của anh ta mới khiến cho ông cụ nhà họ Sở tìm nhầm người, bị Tôn Đại Ngọc coi thành người bán bảo hiểm!
“Vâng, anh trai của em, anh ấy……”
“Anh ta làm tốt đấy.” Khương Nhuệ Trạch mỉm cười: “Bảo anh ta cứ tiếp tục đi, anh lại muốn nhìn xem, hôm nay ai dám mua tranh của tên chó họ Hoa đó!”
Nghe thấy lời này, cậu hai nhà họ Tề giống như được uống một liều thuốc an thần.
“Đại ca, anh yên tâm! Buổi triển lãm tranh ngày hôm nay, em nhất định quậy cho anh xem!”
Có hai anh em nhà họ Tề chọc gậy bánh xe, bầu không khí của buổi triển lãm bỗng chốc thay đổi, có mấy đại gia vì sợ rắc rối nên thậm chí còn rời đi luôn, còn càu nhàu rằng thật đen đủi.
Con chó họ Hoa này đắc tội với gia tộc Lancelot, mua tranh của ông ta thì chẳng phải là đối đầu với gia tộc kia sao?
Có còn muốn làm ăn ở nước ngoài nữa không đây?
Cho dù chỉ làm ăn ở trong Đế Quốc thì cũng vẫn khó khăn thôi!
Tiểu ma đầu kia của tập đoàn tài chính Đế Quốc chính là fan (người thầm mến) của Khương Mạn đó!!
Sau khi Quỷ Hồ móc nối với cô bồi bàn xinh đẹp, anh ta dùng khuôn mặt bầm dập khiến đối phương hoảng sợ và bỏ chạy, anh ta tiếc nuối cầm lên một ly cocktail và nhấm nháp:
“Sói, sao anh lại dịu dàng vậy? Trực tiếp tìm tới người bán chết tiệt kia rồi ném hắn ta từ sân thượng xuống không được sao?”
Khương Nhuệ Trạch liếm môi, cầm cốc rượu bên cạnh lên, cũng uống một ngụm, kìm hãm sự khát máu trong ánh mắt xuống:
“Giết một con chó sắp chết thì có gì hay, tôi càng muốn khiến ông ta tuyệt vọng!”
“Lát nữa, anh đi báo giá!”
Quỷ Hồ sững sờ, rồi nở nụ cười thô bỉ: “Sói, cậu học thói xấu rồi ……”