Đám bạn đó thấy vậy thì chạy tới nhưng trong lòng vẫn có chút do dự: "Bảo nhi gia, anh ta không phải là anh họ của cậu sao? Đánh thật sao?!"
"Đánh, đánh đi! Đánh chết anh ta đi!!" Khương Tiểu Bảo đau đớn kêu lên: "Cho anh ta biết sự lợi hại của Thiên Đoàn Bắc Thành chúng ta!"
Những thiếu niên của Thiên Đoàn Bắc Thành bao vây Khương Nhuệ Trạch lại.
Advertisement
Về phần Khương Mạn và những người khác thì đã sớm tránh ra xa rồi còn Quỷ Hồ nhân tiện đi tới dụ dỗ cô gái ở quầy lễ tân:
"Ồ ~ Cô gái phương Đông xinh đẹp..."
Cô gái ở quầy lễ tân tỏ ra rất sợ hãi.
Advertisement
Khương Mạn đút hai tay vào túi quần: "Anh ba, chơi đùa thôi, đừng đánh bọn nhóc đó khóc, khóc sẽ phiền phức lắm."
Những thiếu niên học cấp ba bị sỉ nhục.
Không đợi bọn họ kịp gào lên, Khương Nhuệ Trạch đã liếm răng hàm sau và nở nụ cười nham hiểm.
Anh ta không thể đánh Hoa Cẩu Hùng nên đã ôm một bụng tức, bây giờ đánh đám nhóc này cũng là một hạng mục không tệ?
Từng đứa từng đứa nhiệt huyết không sợ chết lao về phía trước. Khương Nhuệ Trạch vung tay tát mỗi đứa một cái khiến đám thiếu niên đó gào thét.
"A!! Mẹ!!"
"Cha ơi, khuôn mặt đẹp trai của con!!"
"Đừng đánh, đừng đánh, anh em ơi mau chạy đi, vị đại ca này hung dữ quá."
"Bảo nhi gia, cậu bảo trọng! Giỗ đầu cậu các anh em sẽ đốt vàng mã cho cậu!!"
Một đám thiếu niên ôm đầu bỏ chạy, Thiên Đoàn Bắc Thành lập tức tan rã!
Khương Tiểu Bảo thấy vậy thì sững sờ, suýt chút nữa không thở được.
Khốn nạn! Một đám không có nghĩa khí!! Thực sự đã bỏ cậu ta lại và chạy trốn!
Thấy bàn tay như cái xẻng của Khương Nhuệ Trạch sắp bị đánh tới, Khương Tiểu Bảo không nói gì, ngồi xổm xuống, dùng chiêu ôm chân nịnh nọt!
"Anh ơi, em sai rồi! Anh đừng đánh em!"
Khóe miệng Khương Nhuệ Trạch giật giật, hét lên: "Buông tay ra!"
"Em không buông! Đánh chết em cũng không buông!"
"Vậy thì tôi sẽ đánh chết cậu"
Khương Tiểu Bảo bắt đầu gào ầm lên: “Anh đánh chết em đi, để mọi người nhìn thấy anh giết em họ của mình như thế nào, sao số phận của em lại khổ thế này!
"Anh tôi định đánh tôi chết!! Sao lại bất công như vậy!!"
Khương Nhuệ Trạch nhếch mép, tên nhóc này thật ngang ngược...
Anh ta còn sợ đau hơn bất cứ ai khác, nhất định sẽ rất mềm lòng!
Tóm lại... Thật sự là không cần thể diện gì nữa cả!
Nhân lúc Khương Nhuệ Trạch không chú ý, mắt Khương Tiểu Bảo lóe lên vẻ hung dữ, cậu ta ôm lấy đùi Khương Nhuệ Trạch rồi cắn một cái thôi.
Nếu không thể đánh thắng anh thì tôi sẽ cắn chết anh!
"Xì" Khương Nhuệ Trạch hít một hơi thật sâu và chuẩn bị ra tay một cách mạnh mẽ.
Kết quả, Khương Tiểu Bảo đầu rạp xuống đất, nằm trên mặt đất lăn hai vòng sau đó bò dậy và bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu:
"Anh, anh cứ đợi đấy! Bản thiếu gia sẽ không tha cho anh đâu!"