Bùm –
Cô dồn toàn bộ sức đập vỡ cánh cửa, tay phải đã tê dần, xương khớp tay cũng loang lổ máu, Cô đưa cả hai tay vào khe hở, gân trên cổ tay nổi lên, cô dùng sức như muốn xé toang cánh cửa ra, sau đó lách người vào trong.
Sau cánh cửa là một màn đen mờ mịt. Khương Mạn bước vào trong bóng tối, những tia sáng từ khe hở ở cửa cũng chả đủ để xua tan đi bóng tối….. Tim cô đập điên cuồng trong lồng ngực.
Advertisement
Khương Mạn thở hổn hển, tầm mắt quen dần với bóng tối, những thứ ở trước mắt như hiện ra rõ hơn.
Ngoài ra còn một hơi thở khác như đang phả vào tai cô, nó man rợ như hơi thở của một con dã thú bị nhốt. Khương Mạn nghe thấy tiếng xiềng xích bị kéo. Một bóng đen đang chuyển động.
Advertisement
Khi cô bước vào bóng đen đã bắt đầu rình rập như một con dã thú dưới vực sâu nhìn thấy con mồi của mình. Tiếng xích sắt kéo sàn sạt dưới đất.
Bóng đen nhanh như chớp lao tới trước mặt, dùng một tay bóp lấy cổ cô, đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào mắt cô. Tràn đầy sự điên cuồng và đáng sợ.
Bóng đen ấy là……
“Bạc Hạc Hiên….”
Sức lực của bàn tay đang bóp lấy cổ mình rất lớn, cảm giác nghẹn thở và áp lực do việc thiếu dưỡng khí mang lại xông lên đại não, cổ đau rát lại càng không phải nói.
Khương Mạn rất nhanh đã có phản ứng, cô nắm lấy tay của Bạc Hạc Hiên để gỡ ra.
Lần đầu tiên thế mà lại không gỡ ra được.
Sức lực này……người bình thường không thể nào có được!
Đây là sức mạnh sau khi cải tạo gen, chất ức chế trong cơ thể anh ấy mất hiệu lực rồi sao?
Khương Mạn từ bỏ giãy giụa, thay vào đó chủ động tấn công, lòng bàn tay trực tiếp đâm vào cổ họng anh, không ngoài dự đoán, bị cánh tay của Bạc Hạc Hiên chặn lại.
Khương Mạn cảm thấy tay mình giống như vừa đánh vào một thanh hợp kim, nhân cơ hội anh nới lỏng tay, liền thoát khỏi sự khống chế.
Không vội vàng công kích lần nữa, mà lùi về sau một bước.
Tiếng xích sắt va vào nhau vang lên lần nữa, nhưng lại không thể tiến lên phía trước nửa bước.
Cách xa một bước.
Giam cầm Bạc Hạc Hiên.
Khương Mạn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, đôi mắt đỏ ngầu giống như dã thú bị tiêm thuốc kích thích, vừa ác độc vừa đáng sợ.
Đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào cô, giống như ác quỷ nhắm vào con mồi, thèm khát máu tươi trên người cô.
Nếu không phải chân tay và cổ bị xích sắt kìm hãm, Khương Mạn không hề nghi ngờ gì về việc anh ấy sẽ xông thẳng về phía mình, dùng hết sức lực để giết mình!
Đây chính là……
Nguyên nhân mà anh ấy đem bản thân giấu đi sao?
Cô sờ lên cổ, vẫn còn khá đau, lâu lắm rồi không bị đau như vậy.
Suýt chút nữa thì bị bẻ gãy.
“Bạc Hạc Hiên, anh đúng thật là.... một kẻ nói dối mà……”
“Không tin tưởng năng lực của em hay sao? Xảy ra chuyện cũng không tìm tới em, tự ý đem bản thân mình nhốt lại.”
“Em rất tức giận, tức tới nỗi muốn bóp chết anh.”
“Nhưng lúc này đầu óc anh đang không tỉnh táo, chắc cũng không thể hiểu được tâm trạng của em đâu.”
Khương Mạn sờ lên cổ, làu bàu với khuôn mặt không chút cảm xúc, trong đầu đang ngẫm nghĩ về tình hình hiện tại.