Mà một đêm này, Lý Mặc cũng bị hành hạ, anh ta không dám nằm chợp mắt, cũng không dám xuống dưới tầng hầm. Không biết Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nếu giống như ngày thường, thì giờ này Bạc Hạc Hiên phải đi lên rồi mới phải, tại sao vẫn chưa xuất hiện?
Trong lúc anh ta vô cùng lo lắng thì điện thoại đổ chuông, là Bạc Hạc Hiên gọi tới.
Advertisement
“Alô!” Lý Mặc vội vã nhận điện thoại, sau khi nghe thấy giọng Bạc Hạc Hiên, tâm tình của anh mới thả lỏng.
“Đưa một bộ quần áo nữ xuống dưới này.” Sau đó anh cúp máy.
Advertisement
Lý Mặc đắm chìm trong sự hoang mang. Còn chưa kịp hỏi thăm một câu, lúc này không biết nên vui hay nên buồn, cảm xúc phức tạp hiện lên cả khuôn mặt Lý Mặc.
Cho nên……
“Hai người chắc tối qua gặp nhau rồi chứ hả……”
“Cho nên hôm nay mới xuất hiện muộn như vậy……”
Lý Mặc khó mà không suy nghĩ lung tung.
“Việc này……chắc là việc tốt nhỉ……”
“Nhưng mà giờ này……khụ……người trẻ có khác……”
Thư ký Lý nhanh chóng đi lấy quần áo. Bí mật dưới tầng hầm này nhiều quá, Lý Mặc không dám để người khác xuống dưới.
Anh ta đem quần áo tới gần cánh cửa hợp kim vỡ nát, phải mất một lúc sau mới hoàn hồn. Đương nhiên anh ta cũng nhìn thấy tình cảnh thê thảm sau cánh cửa. Chưa kể là trên sợi dây xích và trên mặt đất còn có nhiều vết máu.
Mặt Lý Mặc tái mét, đêm qua xảy ra chuyện gì vậy?
Bạc Hạc Hiên từ cánh cửa phòng bên bước ra, anh đã thay quần áo, thần sắc trở lại bình thường.
“Hạc Hiên……” giọng Lý Mặc khô khốc vang lên, lo lắng nhìn anh.
“Tôi không sao.” Bạc Hạc Hiên cầm lấy quần áo rồi lắc đầu với anh.
Không sao?
Lý Mặc không tin, “Có phải bị tác dụng phụ của thuốc không? Mặt cậu đỏ vậy, có bị sốt không?”
Bạc Hạc Hiên biểu tình cứng đờ, “Thật sự không sao.”
Lòng Lý Mặc tự nhiên thấy khó chịu, tự mắng mình đúng là đồ ngu. Chuyện dĩ nhiên là thế rồi, bản thân còn nhiều lời hỏi thừa, tình hình này làm sao có thể, rõ ràng là đánh nhau.
“Cô Khương không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ không.”
“Tạm thời không cần……”
Bạc Hạc Hiên lần thứ hai rơi vào trạng thái không biết trả lời sao cho vừa. Lần đầu là lúc đối mặt với con yêu tinh của anh.
“Nhưng mà……”
“Anh cứ đi lên trước đi, bảo phòng bếp nấu cháo, chuẩn bị nguyên liệu tôi sẽ lên nấu ăn.”
Lý Mặc đần thối:???
Chuyện gì thế này? Vậy mà cậu còn có tâm tình nấu ăn?
May mà Lý Mặc là một người có tâm lý vững vàng, gật đầu rồi không nói thêm câu gì, nhưng lòng vẫn không kìm được đưa mắt liếc nhìn cái cửa vỡ nát kia một cái.
Bạc Hạc Hiên hít một hơi thật sâu, nhìn đóng hỗn loạn xung quanh, ánh mắt lại tối sầm. Dù Khương Mạn không nói hắn cũng đoán được ra sau khi bản thân phát điên, đã gây ra việc nguy hiểm đến thế nào.