Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh nâng mặt cô lên, hôn xuống môi cô và ôm cô thật chặt giống như ôm một báu vật, một vị thần với ve thành kính và tha thiết.
Khương Mạn đáp trả sự nhiệt tình cho anh, hôn anh, không biết bao lâu mới có thể tách môi nhau ra. Cả hai ôm nhau và áp trán vào nhau.
Advertisement
"Nếu muốn chữa bệnh thì không giấu giếm chuyện siêu năng lực, anh đã nên nói với cô ấy như thế nào chưa?
Mặc dù tối nay Bạc Thiên Y tỏ ra ngây thơ, ngốc nghếch nhưng Khương Mạn không cho rằng như vậy.
Tuổi còn trẻ như vậy mà cô ấy đã có thể điều khiển một tập đoàn lớn, có thể gọi là rất thông minh, cho dù là tâm tính hay mánh khoé Bạc Thiên Y cũng không thiếu!
Advertisement
“Nói sự thật đi.” Bạc Hạc Hiên không do dự quá nhiều.
"Con bé không yếu đuối như vậy đâu."
Khương Mạn gật đầu: "Em cũng nghĩ như vậy."
Đêm nay đã quá muộn rồi, dù việc có gấp đến đâu thì lúc này cũng không thể vội vàng nên ngày mai hãy nói đến việc điều trị bệnh.
Trước mắt...
“Vậy tối nay em ngủ ở đâu?” Khương Mạn đang ở trong vòng tay anh đầu ngẩng lên.
Bạc Hạc Hiên cụp mắt xuống nhìn cô, nghi ngờ nói: "Chúng ta không ngủ cùng nhau sao?"
Khương nữ vương nhướng mày kiêu ngạo: "Cùng nhau? Là ngủ theo kiểu nào?"
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên trở nên u ám.
Khương Mạn nhìn anh cười nửa miệng: "Hay là chúng ta cùng nhau tắm trước?"
“Em đừng đùa với lửa.” Bạc Hạc Hiên thấp giọng cảnh cáo.
Cô mím môi, trong mắt có chút khinh thường, vừa định nói thì chuông điện thoại vang lên.
Nhìn ID người gọi:- Anh ba! Ánh mắt Khương Mạn lộ ra một chút chột dạ.
Nhắc mới nhớ, tối hôm qua cô không về nhà, hình như cô đã quên nói với người nhà. Cô không chỉ quên nói mà cả ngày hôm nay cô cũng không mang theo điện thoại bên người, càng không nhìn đến nó.
"Em nghe điện thoại trước đã."
Ngay khi cô vừa nhấn nút nghe, giọng nói như muốn lật tung mái nhà của Khương Nhuệ Trạch truyền đến.
"Tổ tông của anh ơi, cuối cùng em cũng nghe điện thoại rồi!!!"
"Khụ, anh ba, em không sao."
"Em đang ở đâu vậy? Tối hôm qua còn không về, em đi đâu vậy tiểu tổ tông?!"
Khương Mạn liếc nhìn Bạc Hạc Hiên, trong lòng đột nhiên tràn đầy tức giận: "Giải cứu vương tử đang chạy trốn của Đế Quốc!"
Khương Nhuệ Trạch: "Em có ý gì vậy?!"
Bạc Hạc Hiên: "..."
Anh sờ sờ mũi, cầm lấy điện thoại, nói: "Cô ấy đang ở cùng tôi, cúp máy đây."