Ai nghe thấy cũng phải tấm tắc khen một câu đồ thần kinh.
“Lòng anh nghĩ gì, tôi hiểu.”
Advertisement
Chị Lan dùng ánh mắt đồng cảm nhìn anh ta, nhớ lại lúc cô biết Khương Vân Sênh là anh Khương Mạn, lòng cô cũng kích động y như vậy. Sau đó lại biết Khương Lệ Sính là boss của tập đoàn Hoàn Vũ. Rồi lại tới Nine……
Tâm tình của cô y như được ngồi tàu lượn cảm giác mạnh. Chỉ có mỗi anh ba nhà họ Khương là không làm cô kích động.
“Bạc thần không hổ là Bạc thần……” Chị Lam cảm thán một câu, ánh mắt như phát sáng: “Có phải nếu tiểu Mạn và anh ta kết hôn xong, sau này tiểu Mạn chính là vương phi?”
Advertisement
Cố Trầm hít vào một hơi, nói không kích động chính là giả. Năm nay tràn ngập sự kích động, chỉ là sự kích động này của anh ta không kéo dài được bao lâu, đưa tay đẩy gọng kính, lòng anh ta lại thấy chùng xuống. Sau đó anh ta đưa mắt nhìn vào ngón tay giữa trên bàn tay phải.
Không lâu trước đó, anh dùng chính ngón tay này làm ra một việc kinh thiên động địa.
“Mà tôi nói này……xúc phạm một thành viên hoàng gia có bị tính là phạm pháp không?” Cố Trầm thiếu tự tin hỏi.
Chị Lam nhìn anh ta, dửng dưng nói: “Còn tuỳ theo mức độ nghiêm trọng hay không, có thể đi đầy hoặc ngồi tù.”
Cố Trầm: “……”
Chị Lam: “Bây giờ là năm , nếu quay về năm trước, chắc chắn bị chặt đầu.”
Cố đại trợ lý nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, mồm cười mà lòng chua chát. Cám ơn chế độ xã hội pháp quyền đã cứu cái mạng chó này…..Đúng là, đủ kích thích……
……
Gần tới đêm giao thừa.
Trang viên Thiên Cổ ngày càng náo nhiệt, đặc biệt năm nay có thêm bốn ông anh nhà họ Khương.
Các bạn nhỏ của ‘Cuộc sống khác’ cũng đang chơi đùa trong vườn hoa, bọn trẻ đều là trẻ mồ côi, lúc đón giao thừa là thời khắc cô đơn nhất. Hoặc có thể nói, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cũng rất nhớ bọn trẻ.
Hai người nhìn mọi người bận rộn, tết là một kỳ nghỉ dài hiếm có trong năm, cho nên cũng muốn xả hơi.
Sáng sớm :.
Bạc Hạc Hiên mở mắt ra, nhìn cái đầu đầy tóc đang rúc vào trong ngực mình. Khương Mạn vẫn còn đang ngủ, Bạc Hạc Hiên hôn lên trán cô một cái rồi cẩn thận ngồi dậy, sợ làm cô tỉnh giấc.
Kết quả anh vừa ngồi dậy thì Khương Mạn cũng làu bàu vài câu rồi từ từ mở mắt.
“Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi.” Bạc Hạc Hiên xoa đầu cô.
Khương Mạn dụi mắt rồi nhìn lên cái đồng hồ trên tường, “Sáu giờ rồi, dạy tập thể dục thôi.”
“Hôm nay là giao thừa, cho bản thân nghỉ một hôm đi.” Bạc Hạc Hiên mặc quần áo, quay ra cười với cô.
Khương Mạn nghĩ một lúc, thấy thi thoảng lười biếng cũng chả sao. Cô dùng ánh mắt ngái ngủ nhìn Bạc Hạc Hiên: “Thế anh nằm với em thêm một lát đi.”
Bạc Hạc Hiên bất lực, anh còn đang nghĩ “Một lúc nữa mọi người dậy hết, anh tư của em tối qua còn ngủ lại đây.”
Khương Mạn bĩu môi: “Tối qua chúng ta cũng có làm cái gì đâu.”
Chỉ mỗi nằm ôm nhau ngủ, có cần quy củ tới vậy không. Ngày xưa Bạc Hạc Hiên còn hay trêu cô, gần đây thì cứ lạnh lùng như một hoà thượng vậy, Khương Mạn đang hoài nghi phương diện nào đó của anh có vấn đề.
Nhìn thấy ý trêu chọc trong mắt cô, Bạc Hạc Hiên bật cười, véo vào má cô “Khó khăn lắm mới mời được bốn anh của em ở lại đây, anh không thể thất lễ thế được.”