Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Mạn vừa mới nổi lên, còn chưa kịp thở đã nghe thấy âm thanh người đàn ông nghiến răng nghiến lợi:
"Có thể, thả, tay, ra, được không?"
Advertisement
Hả? Vừa rồi khi ở dưới nước, cô không để ý mình đã cầm phải cái gì, chỉ cảm thấy tiện tay...
Bây giờ… Cô vô thức siết chặt tay, trong phút chốc, hô hấp của người đàn ông như ngừng lại. Như bị chớp đánh xoẹt qua não, đầu óc Khương Mạn đầu óc trống rỗng, sau trống rỗng là trời đất sụp đổ, nước lũ cuồn cuộn!
Hiểu rồi, hiểu rồi! Suýt nữa thì xảy ra chuyện lớn rồi!
Khương Mạn lập tức thu lại cái tay tội đồ của mình, lỗ chân lông toàn thân sắp mở ra, trong lòng hoảng hốt, sắc mặt vững như núi Thái Sơn, không thể không bình tĩnh!
"Tôi có thể giải thích!"
Đáng chết, lần này tội chồng thêm tội! E rằng sẽ bị tính từng tội mà phạt! Đã phát triển từ hành vi trêu ghẹo thành dâm ô! Vực thẳm tội phạm đang vẫy tay với cô!
Trong bóng tối, đôi mắt của người đàn ông như đang bùng lên một đốm lửa. Rõ ràng là ngâm trong nước lạnh, nhưng Khương Mạn lại cảm thấy mình sắp bị thiêu đốt nên theo bản năng muốn tránh xa một chút.
Dưới nước có một cánh tay đưa ra khóa chặt eo cô, cả người rơi vào vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông.
Cô hít một hơi thật sâu và nói nhanh: "Anh Bạc, anh bình tĩnh, giết người là phạm pháp!"
Tay Bạc Hạc Hiên bất giác dùng lực, anh không biết đó là ngọn lửa bùng phát từ cơ thể mình hay ngọn lửa “tức giận” trong lòng, gần như làm tan chảy thứ gọi là lý trí trong đầu anh.
Anh nhăn mày lại và nhìn ra phía ngoài bức màn nước.
Bóng tối không ảnh hưởng đến khả năng nhìn của Khương Mạn, cô ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn thấy ngón tay của Bạc Hạc Hiên đặt thẳng bên môi mình, như một hành động cấm nói.
Hình dạng môi đó...
Ánh mắt u ám của Khương Mạn chợt lóe lên, trong đầu có một ý nghĩ thoáng qua: Thật là quyến rũ… Tiếng nghiến răng của người đàn ông lại vang lên:
"Đợi chút nữa tôi sẽ tính sổ với cô."
Dục vọng thô tục trong tâm trí Khương Mạn lập tức bị dập tắt, lục căn thanh tịnh có thể so với hoà thượng.
Cho dù hiện tại hai người có trần truồng mặt đối mặt ôm lấy nhau... Xin lỗi, cô một lòng hướng về sự trong sáng, không làm chuyện vi phạm kỷ luật, nghĩ cũng không được nghĩ tới…
Nếu muốn thì thật sự sẽ phải khóc từ song sắt nhà tù...
Sau màn nước, hai người hô hấp một cách thận trọng.