】Suy nghĩ của Tư Đồ Ức
Có lẽ, cả đời này sẽ chẳng có người nào yêu ta như ta đã yêu hắn.
Hay là nói, ta căn bản là chẳng yêu bất kỳ ai?
Lúc ta buồn rầu nhất, người đó lại nói với ta rằng -- "Ngươi không phải đã yêu một người không nên yêu, mà là đã yêu một người không yêu ngươi. Hay có lẽ, ngươi yêu nhất cũng không phải người kia, mà chính là mình."
Người này như thế nào lại có thể đâm trúng chỗ yếu hại nhất của ta như vậy, ngay cả cơ hội thở cũng không cho ta.
Thành Nhược Hề --
Người này thực kỳ lạ, kỳ lạ đến khiến ta không nhịn được muốn tới gần. Đây là cảm giác mà ta chưa bao giờ có, cho dù là đối với Tư Đồ Hồi, người mà ta dùng hai mươi hai năm để yêu, cũng chưa từng khiến ta muốn tới gần như vậy. Nàng rốt cuộc là ai, trong lòng nàng nghĩ cái gì, nàng vì sao lại xuất hiện, tại sao có thể nói với ta những lời này, để cho ta hoài nghi mình có đúng đã bỏ ra hai mươi hai năm yêu.
Vốn là bỏ quên tánh mạng, bỏ quên hết thảy, giờ lại như cũ sống trên cõi đời này tất cả chỉ bởi một người.
Ta mấy ngày qua vẫn luôn luôn theo dõi nàng.
Không thể tưởng được người từ nhỏ tập võ như ta, lại có một ngày đem bao nhiêu kỹ năng vất vả khổ luyện dùng vào mục đích này. Lần đầu tiên vì bản thân mình mà theo dõi một người, theo dõi người muốn tới gần, muốn hiểu rõ người đó.
Ta tận hết khả năng có thể để hiểu về nàng.
Nàng sống tại một y quán, hẳn là học nghề bên trong. Nàng thích trộm thở dài, nhưng sau khi thở dài lại bày ra nụ cười sáng lạn nhất cho người khác thấy. Nàng thích ăn thịt, vô luận là thịt gà thịt bò hay là thịt dê, có cái gì liền ăn cái đó, nhưng dù ăn thế nào cũng không mập. Nàng thích ngẩn người, vô luận có người ở bên hay không ai cả, chỉ cần nàng không quan tâm, muốn ngẩn người liền ngẩn người, cho tới bây giờ chưa hề cố kỵ. Nàng thích dùng biểu tình thẳng thắn nhất để biểu đạt tình cảm của mình, vô luận là cao hứng thương tâm hay là không bình tĩnh, nàng đều không giỏi che giấu. Nàng thích vò đầu, thường thường làm thế khi nàng thực xấu hổ hoặc là khi không biết nên làm thế nào.
Và trọng yếu hơn, nàng đã có người thích. Mà ta cũng sớm biết, người nàng yêu là Tấn vương gia thiên kim, Tấn Ngưng quận chúa.
Buổi tối ngày nàng trở lại y quán, ta luôn trốn trong một góc bí mật gần đó dõi theo nàng. Để cuối cùng, so với chính ta tưởng tượng còn hơn nhiều. Nàng cùng Tấn Ngưng quận chúa sắp làm một chuyện vô cùng lớn mật -- các nàng muốn thành thân. Gạt hoàng thượng, gạt thế nhân, vì một năm sau hôn sự của Tấn Ngưng quận chúa mới chân chính cử hành. Những người biết chuyện A Thành là nữ tử, tựa hồ chỉ có sư phụ A Thành cùng hai học đồ khác, cùng Tấn Ngưng quận chúa. Ta không xác định Tấn Ngưng quận chúa liệu có yêu Thành Nhược Hề hay không, nhưng ta xác định, Thành Nhược Hề nhất định yêu Tấn Ngưng quận chúa.
Nữ tử đã yêu nữ tử.
Cũng giống như ta, yêu của nàng cũng không được thế nhân tiếp nhận. Từ khi gặp nàng tới nay, ta đã hỏi nàng rất nhiều câu hỏi, nhưng chỉ riêng một câu hỏi nàng lại chưa từng trả lời."Có từng yêu người không nên yêu " -- Dường như đó là vấn đề nàng kiêng kị nhất. Hay là, nàng cũng không có cho rằng người nàng yêu cũng không phải người không nên yêu? Vậy nên không buồn trả lời. Kỳ thật, nghĩ đến điều đó thì ta cũng vậy thôi. Trong nội tâm thủy chung cho rằng đã yêu đối phương, thì không cần biết là nên yêu hay không nên yêu, vậy tình yêu có thể trả giá hết thảy như vậy từ đâu mà đến?
Bởi vì càng không hiểu được, ta lại càng muốn hiểu rõ thêm nàng, tới gần nàng hơn.
Ta theo nàng cùng vào kinh.
Đối với chính mình như vậy, ta cũng thực kinh ngạc, nhưng khi ta đã quyết định điều gì, sẽ không dễ dàng vứt bỏ -- ta muốn hiểu rõ, muốn tới gần Thành Nhược Hề.
Sau mấy ngày quan sát chung quanh quận mã phủ, ta phát hiện Vương gia cũng không phải lão hồ đồ, hắn an bài trong quận mã phủ mấy gia đinh võ công cao cường, ở ngoài mặt là hạ nhân quận mã phủ, nhưng thực tế là phụ trách bảo hộ quận chủ. Dù sao thì đối với ta đây cũng không phải là vấn đề lớn, hương khí trên người cũng như thanh âm Linh đang (chuông), ta đều đã kiểm soát thành thạo. Hơn hai mươi hai năm tu luyện chỉ để che giấu chính mình khỏi mấy tên bảo tiêu (hộ vệ) phát hiện là một việc cực kỳ đơn giản.
Ta còn phát hiện một vị nha hoàn tên Tiểu Thúy, bởi thói quen tu luyện nhiều năm, ta thường nhớ kỹ rất nhiều khuôn mặt lướt qua trước mắt. Vị nha hoàn này cũng là một trong số đó, ta từng gặp nàng biểu lộ oán hận đối với Vương gia, giờ lại ở trong vương phủ làm nha hoàn, chắc chắn sự tình không đơn giản. Ta lo lắng Thành Nhược Hề sẽ bị cuốn vào chuyện này.
Ta nghĩ chuyện này nên nói cho nàng biết càng nhanh càng tốt.
Nhưng tựa như Thành Nhược Hề chẳng hề muốn nhìn thấy ta. Mỗi lần ta xuất hiện trước mặt nàng, nàng đều lộ ra cảm xúc kinh ngạc, rồi lại là không thoải mái. Lúc đầu ta còn cảm thấy thú vị, sau lại hi vọng, khi nàng thấy ta có thể lộ ra vui sướng tươi cười. Nhưng nụ cười đó nếu nàng bày ra trước một người, thì sẽ là Tấn Ngưng quận chúa.
Một chuyện đáng sợ đã xảy ra.
Ta thế nhưng lại cảm giác được, mình đang hâm mộ vị quận chúa này. Không phải hâm mộ mỹ mạo của nàng, cũng không phải hâm mộ địa vị nàng, mà là hâm mộ nàng được Thành Nhược Hề yêu sâu đậm. Đến giờ, cảm xúc hâm mộ dường như đang chuyển thành ghen tị.
Ta bắt đầu hỗn loạn.
Ta cảm thấy có lẽ mình cần một chút hảo hảo yên tĩnh.
Cảm xúc hâm mộ này, ghen tị này không nên xuất hiện.
Ta quyết định sau khi nói cho nàng biết nên cẩn thận nha hoàn kia, sẽ dời xa một hồi.
Sau hơn mười ngày chờ đợi, cuối cùng cũng có cơ hội cùng nàng một mình gặp mặt. Vẫn là đêm khuya, giống như ngày gặp nàng trước lễ thành thân. Quả nhiên, phản ứng khi nàng thấy ta lại là kinh ngạc, cùng không kiên nhẫn.
Nhưng không nghĩ đến có việc xen vào, cuộc chạm mặt của chúng ta bị Tấn Ngưng quận chúa phát hiện.
Khi ta cố ý tác oai tác quái, Tấn Ngưng quận chúa rõ ràng là ghen, mà Thành Nhược Hề lại hồn nhiên không biết. Trừ bỏ lo lắng quận chúa cảm lạnh, nàng có lẽ chỉ còn hy vọng ta mau mau rời đi. Thành Nhược Hề biểu lộ rõ cảm xúc mình không kiên nhẫn, khi ta đề cập đến nha hoàn kia vẫn là cảm xúc vậy, nhưng khi nhắc tới quận chúa, nàng lại phản ứng kịch liệt như tiểu báo tử chuẩn bị cắn người. Ta phát giác cảm xúc ghen tị của chính mình lại đang dâng lên, sợ hãi che giấu không được loại cảm xúc này, ta vội vàng rời khỏi.
Sau đêm đó ta nghĩ rất nhiều chuyện.
Nàng yêu Tấn Ngưng quận chúa, nhưng Tấn Ngưng quận chúa yêu nàng sao?
Yêu nàng, vì sao còn muốn kéo nàng vào cạm bẫy đó?
Hay cũng là bởi vì yêu nàng, nên mới làm như vậy?
Càng khiến ta phiền não hơn chính là --
Vì sao ta lại muốn lo lắng điều đó?