“An Hạ đâu?”
Anh bước vào phòng dưới ánh nắng rạng ngời ngoài kia, mỉm cười rất chi là nghệ thuật hỏi tổng biên tập.
“Hơ…dạ…cô ấy…đang đi photo tài liệu…”
Tổng biên tập run run trả lời, sếp hôm nay bị cái gì không biết.
“Hửm? Anh dám bắt cô ấy đi làm mấy việc cỏn con này à?”
“Á…Không phải, là cô ấy tự muốn đi…”
“Muốn đi cũng không cho đi! Đây không phải việc mà phó tổng biên tập phải làm!”
“Hớ…sao cơ?”
Tổng biên tập nhìn theo bóng lưng sếp nhà mình rời đi, có phần chưa tiêu hóa hết những lời anh vừa nói.
Tại căng tin.
“Ối ối ối, anh làm cái gì vậy?”
Anh vừa lườm cô vừa lôi cô xềnh xệch ra khỏi căng tin.
“Giỏi nhỉ? Em nghĩ là sẽ trốn được anh à?”
“Tôi không có…”
“Thế em vào đây làm gì hử?”
“À…à…tôi mua cho anh…”
Vừa nói cô vừa giơ cốc trà sữa với bịch bánh tráng trộn đang ăn dở lên trước mặt anh.
“Mua cho anh sao?” – Anh cười không khép được miệng.
“Phải, mua cho anh, hì hì…”
“Vậy ta tìm chỗ nào kín đáo, vừa ăn vừa tâm sự, nhé? Dù gì cũng là giám đốc với phó tổng biên tập, khụ…đừng để cấp dưới khinh thường.”
“Anh biến thái vừa vừa thôi…há? Phó tổng biên tập?”
“Phải, em là phó tổng biên tập, có phòng riêng, ở ngay bên cạnh phòng giám đốc ý…”
“…”
Tên thần kinh biến thái nhà ngươi, phòng tổng biên tập ở tầng , phòng ý tưởng ở tầng , tự nhiên lòi ra phòng phó tổng biên tập ở tận tầng , lại còn ngay cạnh phòng giám đốc nữa??
Nhưng mà mặt anh ta còn dày hơn thớt thế kia, một nghìn phần trăm là cô không thể cãi lại nổi rồi.
Bên này hai người vui vẻ cười nói, nhưng đằng xa lại có một ánh mắt ghen ghét đố kị phóng đến.
“Lại là mày, con tiện nhân! Muốn quyến rũ anh Cẩm Dương, mày chán sống rồi!”