“Chào mẹ xồ xề, Thiên Thiên đã về, quần áo chỉnh tề!”
Một thân hình mập mạp đáng yêu chạy thoăn thoắt từ ngoài cửa vào, ôm rịt lấy mẹ mình, líu ríu nói.
“Hà Nhất Thiên! Con lại ăn nói vớ vẩn cái gì thế?”
“Con đâu có! Tại con thấy mẹ suốt ngày ăn với ngủ, giống y như bà Misae trong truyện Shin ý!”
“Dám trêu mẹ hả con, tuần này nghỉ ăn quà vặt nhé!”
“Huhu, mẹ lại bắt nạt con, con sẽ bỏ nhà đi!”
“Hừ, đi đi khỏi cần về, à khoan, nếu được thì con dắt bố con đi cùng luôn cũng được!”
Hà Nhất Thiên cúi mặt cười thầm, vì cu cậu đã nhìn thấy bóng dáng ba ba đại nhân đứng ở sau lưng mẹ, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
“Mẹ xồ xề, mẹ mê trai, mẹ muốn đuổi hai người đàn ông ưu tú đi để lén lút ngắm trai đúng không? Uhuhu...”
An Hạ cứng họng, bất lực phản đối:
“Mẹ nào có...”
“Chớ sao lại đặt tên con là Hà Nhất Thiên, không phải mẹ phát cuồng Giang Thần Hồ Nhất Thiên sao? Lêu lêu lêu...”
“Em còn lời nào để biện hộ nữa không?” – Giọng nói rét lạnh từ sau lưng làm An Hạ hóa đá ngay tức khắc.
Cô nước mắt lưng tròng, sao mình lại sinh ra thằng con trời đánh này chứ.
“Ông xã, đừng nghe con nó nói linh tinh, hì hì...”
“Vậy là ai vừa nói muốn đuổi bố con anh đi? Hửm?”
“Là...em...” – Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Hà Cẩm Dương đắc ý tuyên bố: “Biết nhận sai là tốt.”
Nói rồi ôm ngang lưng vợ vác lên vai, đi thẳng lên lầu, mặc cho cô la hét gào khóc.
“Ba ba, Thiên Thiên không thích em trai nghịch ngợm quậy phá đâu, Thiên Thiên thích em gái dịu dàng dễ thương hơn!” – Thiên Thiên ở dưới lầu vẫy vẫy tay hét lớn.
“Ba ba biết rồi, ba ba sẽ cố gắng!”
...
“Chào mẹ xinh đẹp, Thiên Thiên đã về, quần áo chỉnh tề!”
“Hừ, con trai yêu dấu, hôm nay không chào mẹ xồ xề nữa hả?” – An Hạ vẫn còn căm tức vụ hôm trước, thằng con trời đánh này dám thông đồng với ba nó bắt nạt cô.
“Mẹ, Thiên Thiên đau lắm, trong người rất khó chịu...” – Cậu bé vội sà vào lòng mẹ, sụt sịt rơi nước mắt.
“Con sao vậy? Đau ở đâu? Ai bắt nạt con?” – An Hạ lo lắng, quên hết thù riêng, ôm con trai vào lòng vỗ về.
“Con bị ốm...”
“Ốm sao? Để mẹ xem...ủa, đâu có sốt, con khó chịu ở đâu?”
“Ở đây này...” – Thiên Thiên chỉ chỉ vào ngực trái, “Trái tim con rất đau...”
“...”
“Con bị ốm tương tư rồi...”
“Cái gì?” – An Hạ đen mặt, cô có cảm giác mình lại bị con trai xỏ mũi dắt đi.
“Tiểu Nguyệt không thích con...huhu...”
Tiểu Nguyệt? Cô có biết cô bé này, con bé nhỏ hơn Thiên Thiên một tuổi, rất hoạt bát đáng yêu. Mỗi tội, con bé chính là con gái cưng của Tiểu Tùng, người mà hồi còn làm việc ở Hà thị suốt ngày bị cô táng đầu cho không cao nổi. (Liên: Ai không rõ có thể xem lại chap nhé)
“Khụ...con trai à...mẹ nghĩ con nên từ bỏ đi...”
“Sao vậy? Con không chịu đâu...huhu...”
Còn sao nữa? Mẹ của con và ba của Tiểu Nguyệt có thâm cừu đại hận đấy con yêu!
Cô cười gượng gạo:
“Ba của Tiểu Nguyệt không thích đứa trẻ quậy phá như con đâu!”
“Vì Tiểu Nguyệt, con sẽ không quậy phá nữa!”
Thiên Thiên cười tít mắt, cực kì tự tin trả lời.