Nhìn chằm chằm dáng ngủ của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu giơ tay định đẩy đầu cô ra, kết quả lúc vừa cúi đầu xuống liền chạm phải vết thương trên đỉnh đầu cô, lập tức co tay lại.
Thôi bỏ đi, cứ để người phụ nữ này ngủ đi...
Chỉ là, Đường Tinh Khanh lại không chịu dừng lại, tiếp tục chà qua chà lại, càng nguy hiểm hơn là cô đã chà phải chỗ... của anh ta.
“Chết tiệt!!!”
Đông Phùng Lưu rủa thầm, Đường Tinh Khanh, đây chính là thủ đoạn mà cô dùng để dụ dỗ người khác sao?
Đường Tinh Khanh đang mơ mơ màng màng ngủ liền bị Đông Phùng Lưu làm cho tỉnh dậy, cô vừa ngầng đầu lên liền trông thấy gương mặt anh tuấn đến lạ thường của Đông Phùng Lưu, ánh mắt hai người chạm nhau, đợi đến lúc Đường Tiểu Hạ trấn tĩnh lại thì sắc mặt cũng lập tức đỏ ửng lên.
Thở hắt ra một hơi thở lạnh, Đường Tinh Khanh nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, kết quả đúng lúc phanh gấp, cô lại bị ngã về phía Đông Phùng Lưu, bàn tay đáng chết lại đặt lên đúng chỗ đó của anh ta...
Đường Tinh Khanh chỉ thấy tự nhiên cứng đơ mặt lại, bên tai lập tức truyền đến giọng nói lạnh lùng u ám của người đàn ông: “Đây là cô đang muốn nói với tôi rằng cô chưa được thỏa mãn dục vọng, lại muốn nữa hả?”
Đường Tinh Khanh lập tức rụt tay lại, mặt đỏ ửng lên, nói chuyện lắp ba lắp bắp: “Tôi, không phải tôi cố ý đâu, thật đấy...”
Trời ạ, cô chẳng qua cũng chỉ ngủ một giấc, thế mà lại gây ra họa thế này đây!
“Vậy sao? Nãy cô chà lâu thế, lại còn phông phải cố ý sao? Con gái của kẻ dâm đãng chính là dụ dỗ người khác như thế sao?” Đông Phùng Lưu từ từ tiến sát lại gần Đường Tinh Khanh, thở bên tai cô, nói một cách khinh bỉ.
Gương mặt Đường Tinh Khanh vốn đang ngại đỏ cả lên lập tức trở nên trắng bạch ra, cô nghiến răng nói: “Tôi thật sự không phải cố ý đâu, với cả mẹ tôi không phải người như thế!”
“Ha!” Đông Phùng Lưu cười khẩy, mẹ cô có phải loại người đấy không, tôi sớm đã biết rồi!
Đông Phùng Lưu lạnh lùng nhìn Đường Tinh Khanh, khiến Đường Tinh Khanh rất không thoải mái, cô vội vàng quay đầu ra ngoài cửa sổ, không tiếp tục nhìn anh ta nữa, cũng không ước mong anh ta sẽ cho cô chút ấm áp nào nữa.
Lại qua một lúc lâu nữa, đã đến nhà họ Đường.
Đường Tinh Khanh mở cửa xe bước xuống trước, ngay sau đó Đông Phùng Lưu cũng đi theo sau.
Mở cổng chính ra, Đường Tinh Khanh bước vào trong ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của đám người giúp việc, cô hỏi: “Dì Tiết đâu?”
“Bà chủ đang trong vườn hoa ạ.”
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Đường Tinh Khanh.
Sau khi biết được nơi Tiết Bình Hương đang ở, Đường Tinh Khanh cũng không vội vàng đi tìm, cô xoay người kêu người giúp việc sắp xếp chỗ ngồi và trà cho Đông Phùng Lưu, sau đó nói với anh ta: “Tôi đi tìm dì Tiết trước đã, anh ngồi đây nhé!”
Đông Phùng Lưu không hề để ý đến Đường Tinh Khanh, quay người đi kiếm chỗ rồi ngồi xuống.
Đường Tinh Khanh thấy anh ta như vậy, cũng chẳng nói thêm gì nữa, trực tiếp đi vào trong vườn hoa.
Vừa mới vào vườn hoa, Đường Tinh Khanh liền trông thấy Tiết Bình Hương đang ngồi bên bàn đá trong vườn hoa uống trà, đúng là nhàn hạ! Ha!
Đường Tinh Khanh chau mày, trực tiếp bước lại, lên tiếng hỏi: “Bố tôi đang ở đâu?”
Tiết Bình Hương không ngờ rằng Đường Tinh Khanh lại xuất hiện trước mặt bà ta như vậy, lập tức có chút ngạc nhiên hỏi: “Con về đây bằng cách nào? Con làm gì mà để nhà họ Đông Phùng đuổi về thế hả?”
Nói rồi, không đợi Đương Tinh Khanh trả lời, sắc mặt Tiết Bình Hương vừa khó coi lại vừa nói một cách khinh thường: “Dì nói này Đường Tinh Khanh, con cũng nên nghĩ đến bố con chứ, mới ngày đầu tiên kết hôn đã bị đuổi về thế này, nếu để ông ấy biết...”
“Đủ rồi!” Đường Tinh Khanh trực tiếp cắt ngang lời Tiết Bình Hương, có chút không kiên nhẫn được, nói: “Tôi rất ổn, dì yên tâm, tôi không phải là bị đuổi về, nhưng mà bố tôi đâu? Ông ấy đang ở đâu?”
Tiết Bình Hương đơ ra, lập tức kể lấy lệ: “Giờ sức khỏe bố con không tốt, đợi ông ấy khỏe lại, tự nhiên sẽ đến gặp con thôi!”
“Sức khỏe bố không tốt, thân làm con gái như tôi cũng nên đi thăm ông chứ? Tiết Bình Hương, có khi nào là bà cố ý giấu bố tôi đi rồi không?” Ánh mắt Đường Tinh Khanh lạnh lùng nhìn Tiết Bình Hương, dúng sắc mặt khó coi hỏi bà ta.
Tiết Bình Hương bất ngờ đứng dậy, đập mạnh cốc trà xuống dưới mặt bàn, giọng nói lanh lảnh vang lên, sắc mặt bà ta không vui, nói: “Đường Tinh Khanh, cô có ý gì đây? Rốt cuộc cô là bề trên hay tôi là bề trên? Tôi nói rồi, giờ sức khỏe bố cô không tốt, không tiện gặp người khác, khi nào ông ấy muốn ra ngoài gặp cô thì tự khắc sẽ xuất hiện thôi!”
Đường Tinh Khanh lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Bà...”
“Cô chủ, cậu chủ Đông Phùng đi rồi......” Đường Tinh Khanh chưa kịp nói hết, liền nghe thấy giọng người giúp việc đằng sau nói thế.
“Đông Phùng Lưu cũng đến sao?!” Không đợi Đường Tinh Khanh trả lời, ánh mắt Tiết Bình Hương lập tức sáng bừng lên, kêu lên vô cùng vui vẻ, không đếm xỉa đến Đường Tinh Khanh nữa mà trực tiếp đi ra ngoài.
Đường Tinh Khanh nghiến răng, xoay người đi theo, kết quả ra ngoài phòng khách quả nhiên không thấy Đông Phùng Lưu đâu nữa.
Tên khốn nạn đó cứ như thế bỏ lại cô mà đi sao?
Đường Tinh Khanh thở gấp, trực tiếp lao ra khỏi cửa, không thèm để ý tiếng kêu của Tiết Bình Hương và đám người giúp việc phía sau, lập tức chạy đến chỗ chiếc xe Phantom đậu lúc trước.
Nhưng lúc này không một bóng người, càng chẳng có xe!
Đông Phùng Lưu đúng thật là cứ như thế bỏ cô lại một mình?