Đông Phùng Lưu phi như điên đến hiện trường, thời gian một tiếng đã bị anh thu ngắn lại còn nửa tiếng, thế nhưng khi anh đến căn nhà rách nát tồi tàn đó, lại đột nhiên dừng lại không bước tiếp nữa.
“Lưu, sao vậy?” Nam Cường Thịnh đã bước lên trước nhưng vẫn quay lại hỏi.
Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong đầu không ngừng xoẹt qua hình ảnh cái lần ở khách sạn đó, người phụ nữ giống như con mèo hoang nhỏ tinh ranh đó, ngang tàn ngỗ ngược, không chịu thất bại. Còn cả cái hình bóng lúc cô rồi đi nữa, đã đánh rơi miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích, tất cả mọi thứ ngày hôm đó đều khiến người ta khó mà quên.
Dường như tất cả điều này đều như mới xảy ra ngày hôm qua, Đông Phùng Lưu hoàn toàn không chịu tin rằng, người phụ nữ giống như con mèo hoang nhỏ đó sẽ chết như vậy.
“Không sao.” Đông Phùng Lưu hít sâu một cái, điều chỉnh lại tâm trạng, khuôn mặt lạnh lẽo nói: “Vào thôi.”
Cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy thi thể của Lưu Nhi Hân, Đông Phùng Lư vẫn cảm thấy vô cùng buồn đau.
Bên cạnh thi thể của Lưu Nhi Hân còn có thêm thi thể của mấy tên lưu manh nữa, bọn họ đều nằm rải rác ở khắp nơi, trên người toàn là vết dao, vừa nhìn liền biết là bị chém chết.
Nhưng mặt Lưu Nhi Hân lại úp xuống đất, trên người có mấy bộ quần áo rách đạy lại, có một tên đàn em to gan qua đó lật ngửa cơ thể cô ta lên, cái này nhìn qua thì không biết, nhưng sau nhìn kĩ tất cả mọi người đều vô thức quay mặt sang một bên.
“Được lắm!” Đông Phương Liệt phẫn nộ hét ầm lên, anh đột nhiên đạp tên đàn em đang đứng ở bên cạnh, trong mắt ngập tràn tia máu ác quỷ: “Đây là do thằng cha nào làm ra!”
Lưu Nhi Hân chết thảm như vậy, mặt trang điểm lòe loẹt vì sợ hãi mà trở nên vô cùng méo mó, trên cổ còn có một vết thương, chắc là bị thắt cổ chết.
Đây vẫn chưa phải điều thảm nhất, các vết tím bầm trên da của cô ta, hoặc là vì bị va chạm, hoặc là bị bóp đến bị thương, hơn nữa cũng có thể là bị người ta đánh đập vô cùng thô bạo.
Trước cơn giận dữ đùng đó của Đông Phùng Lưu, tên đàn em bị đá chỉ có thể lặng lẽ đứng dậy tránh sang một bên, mọi người đều im lặng không nói tiếng nào, không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám nhìn thi thể của Lưu Nhi Hân ở dưới đất lấy một cái.
Chỉ có thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung.
Vào lúc không khí ở trong căn phòng rách nát này sắp bị ngột ngạt đến không thể thở được, thì ngoài cửa có một tên đàn em nhẹ nhàng bước vào, Nam Cường Thịnh nhìn thấy hắn,vội ngăn hắn lại, dùng ánh mắt để hỏi thử xem có chuyện gì.
Tên đàn em cũng cảm nhận được rõ rệt được không khí bất thường ở trong phòng này, vừa chuẩn bị khẽ nói bên tai Nam Cường Thịnh, thì liền nghe thấy một tiếng hét giận dữ của Đông Phùng Lưu truyền đến: “Cút ra đây nói!”
Tên đàn em thấy thế, đành phải cố gắng đè nén sự sợ hãi ỏ trong lòng lại, miễn cưỡng điều chỉnh giọng của mình để không bị nghe ra sự run sợ trong đó: “Lão, lão đại, vừa rồi chúng tôi đã bắt được một người ở gần đây, nhìn thấy bộ dạng lén lén lút lút của hắn, có lẽ là biết chuyện gì đó, có cần dẫn hắn lên đây hỏi không ạ.”
“Dẫn hắn lên đây.” Sắc mặt âm u của Đông Phùng Lưu lúc này rất đáng sợ, dường như bất cứ ai đứng gần đó, anh đều có thể lập tức giết người đó chết tại chỗ.
Hiệu suất làm việc của tên đàn em đó rất nhanh, Đông Phùng Lưu vừa nói xong không đến nửa phút, liền đã có người dẫn một người đàn ông đi vào căn phòng rách nát.
Người đàn ông bị tên đàn em ấn quỳ xuống đất, Đông Phùng Lưu lạnh lẽo nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở: “Mày biết điều gì?”
Có thể là bị khí thế trên người Đông Phùng Lưu dọa cho sợ hãi, toàn thân người đàn ông đó đều run lên bần bật, nói không nổi một câu.
Thấy vậy, Đông Phùng Lưu ra hiệu một cái, tên đàn em đang giữ chặt hắn liền đánh hắn một trận, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong căn phòng rách nát này, “ A------a! Tôi nói! Tôi nói!”
Nghe thấy lời này, tên đàn em mới dừng tay lại, lại ấn chặt hắn lần nữa, ép hắn ngẩng đầu nhìn Đông Phùng Lưu.
“Thực ra chuyện này là do chúng tôi làm, bởi vì người phụ nữ này thường xuyên đối đầu với người phụ nữ của lão đại tôi, cho nên lão đại mới sai chúng tôi đi giết người phụ nữ này!” Người đàn ông toàn thân đều đang run rẩy, người đàn ông tên Đông Phùng Lưu ở trước mặt này thực sự quá đáng sợ, người bình thường khi đứng trước hắn đều sẽ không thể không sợ sệt.
“Lão đại của bọn mày là ai?”
“Là…La Vinh Hiển!”
“Lại là La Vinh Hiển!” Đông Phùng Lưu đạp vào măt của người đàn ông đó, lập tức phát ra một hồi tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt của Đông Phùng Lưu lạnh đến run người: “La Vinh Hiển….Đường Tinh Khanh! Tôi sẽ bắt hai người nợ máu phải trả bằng máu! Tôi nhất định sẽ không tha cho hai người!”
Sao La Vinh Hiển lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy? Chắc chắn là vì Đường Tinh Khanh con đàn bà tiện nhân, đĩ thõa lăng loàn đó!
Được được được, anh đã bất nhân,vậy đừng trách tôi bất nghĩa! Tôi sẽ để anh thấy, ai tàn độc hơn!
“Lưu, tôi cảm thấy…trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.” Nam Cường Thịnh lượng lự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định bước lên khuyên nhủ.
Quá trùng hợp rồi, thực sự là quá trùng hợp rồi!
Chuyện lần trước nghi là Lưu Nhi Hân vu khống La Vinh Hiển còn chưa điều tra rõ, lần này lại nữa, hơn nữa tại sao lại có thể trùng hợp như vậy, đúng lúc bọn họ đến đây, đúng lúc có nhân chứng luẩn quẩn gần đây, rồi lại trùng hợp bị người của bọn họ bắt được!
Người đã chết lâu như vậy rồi, tại sao bây giờ hắn mới xuất hiện ở đây?!
Điều này hoàn toàn không hợp lí, hơn nữa bên phía bọn họ vừa bắt đầu triển khai điều tra, bên phía Lưu Nhi Hân liền chết, điều này dường như là, cố ý giết người diệt khẩu, kể cả đến khi Nam Cường Thịnh tra ra được điều gì, thì tất cả cũng đã chết chẳng có gì đối chứng cả.
Hàng loạt những điều đáng ngờ này xuất hiện, cũng khiến cho Nam Cường Thịnh càng chắc chắn với cách nghĩ ở trong lòng mình, ở phía sau Lưu Nhi Hân này, nhất định có người, muốn hãm hại La Vinh Hiển, hơn nữa hãm hại bọn họ vào những việc bất nghĩa, có cách làm bất lợi với bọn họ!
Nhất thời, Nam Cường Thịnh chỉ cảm thấy phía sau đây dường như có một bí mật kinh thiên động địa gì đó, vô cùng đen tối, khiến cho người ta không thể nhìn thấy, khống thể tóm được, sâu không thấy đáy.
Nghĩ cặn kẽ như vậy, liền cảm thấy rất đáng sợ.
Đã có nhận thức như vậy, Nam Cường Thịnh lúc này mới dám lên trước khuyên ngăn Đông Phùng Lưu, thế nhưng Đông Phùng Lưu lúc này đã hoàn toàn ở trọng trạng thái cuồng nộ, anh quay người đột nhiên đấm cho Nam Cường Thịnh một phát, gào thét về phía anh ta: “Nam Cường Thịnh, cậu có còn là người nữa không?!”
Nói xong, trước khi Nam Cường Thịnh phản ứng lại kịp thì anh đã nắm lấy cổ áo của anh ta, ép buộc anh ta nhìn về phía thi thể của Lưu Nhi Hân, gầm lên giận dữ: “Nam Cường Thịnh, cậu hãy nhìn cô ấy đi, cậu hãy nhìn kĩ người phụ nữ đã từng chuyện trò vui vẻ với cậu đi! Nhi Hân, ngày hôm trước cô ấy còn ở trước mặt cậu, vẫn còn khỏe mạnh như vậy, bây giờ cô ấy lại chết! Bây giờ cô ấy đang nằm ở dưới đất, còn bị người ta hại chết!”
Dáng vẻ bây giờ của Đông Phùng Lưu xem ra đã mất đi kiểm soát rồi, thế nhưng chỉ có anh mới biết, anh chỉ đang thương xót cho người phụ nữ đêm hôm đó đã cho anh một đêm khó quên, đã chết như vậy!
Con mèo hoang nhỏ của anh bây giờ lại chết như vậy!
Im hơi lặng tiếng mà chết!
Nam Cường Thịnh lặng lẽ chịu đựng cơn phẫn nộ của Đông Phùng Lưu, thực ra anh chỉ là cần một người để phát tiết, rồi sẽ có một ngày, Nam Cường Thịnh anh sẽ đem toàn bộ chân tướng đến trước mặt Đông Phùng Lưu cho anh xem.
Sau khi đám người Đông Phùng Lưu rời đi, căn phòng rách nát tồi tàn vắng vẻ lại trở nên yên ắng không một tiếng động, đột nhiên, ở một góc khuất không ai nhìn thấy lại vang lên một tiếng bước chân khe khẽ.
Đường nét khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt của Tịch Song dần dần được mặt trời ở ngoài khung cửa soi sáng, hai tay hắn đút vào trong túi, môi khẽ cong lên, nhếch lên một nụ cười kì dị: “Hừ, Đông Phùng Lưu, mày cũng có ngày hôm nay, trò chơi của chúng ta, chỉ vừa mới bắt đầu thôi….”