Lòng tham của Tiết Bình Hương thật sự đã không ngừng đổi mới thế giới quan của cô!
Đường Tinh Khanh nghĩ, nếu bây giờ Tiết Bình Hương xuất hiện trước mặt cô thì cô chắc chắn sẽ xé xác bà ta ra!
“Tinh Khanh…Tinh Khanh! Em không sao chứ?” Nam Cường Thịnh quan tâm vươn tay ra vẫy vẫy trước mặt Đường Tinh Khanh, còn nghĩ cô vì bị phát hiện bí mật mà kinh ngạc đến mức phản ứng bị trì trệ lại.
Đường Tinh Khanh nắm lấy bàn tay đang che trước mặt cô của Nam Cường Thịnh, rồi ra vẻ cười thoải mái nói: “Em không sao, không có việc gì đâu.”
Nam Cường Thịnh thấy vậy nhưng vẫn lo lắng mà nói: “Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ trưng cầu ý kiến của em rồi mới quyết định xem có nói chuyện này cho Lưu hay không…Dù sao đây là bí mật của em, nếu như em không muốn nói thì anh cũng sẽ tôn trọng ý muốn của em.”
Đường Tinh Khanh lắc đầu, chẳng để tâm mà nói: “Không sao, tôi đã nói với anh ta rồi, anh ta có tin hay không cũng chẳng sao, tôi bây giờ cũng chẳng quan tâm anh ta có tin hay không.”
“Bây giờ trong tay anh có chứng cứ có thể chứng minh em là mèo hoang nhỏ.” Nam Cường Thịnh vội vàng nói.
Đường Tinh Khanh nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Nam Cường Thịnh, lúc sau cô mới nở một nụ cười tự tin: “Anh cảm thấy bây giờ em còn cần sự tin tưởng của Đông Phùng Lưu hay sao? Anh nghĩ em còn muốn cái vị trí bà chủ nhà Đông Phùng hay sao?”
“Em nói thế…là có ý gì?” Nam Cường Thịnh nghe không hiểu được thế nên anh ta hơi nghi ngờ mà nhìn Đường Tinh Khanh đang cười lạnh lùng.
Cái sự thật Đông Phùng Lưu không có kết hôn với cô thì có lẽ cả Nam Cường Thịnh cũng chẳng hề hay biết.
Trong lòng Đường Tinh Khanh nghĩ thế, nhưng ngoài miệng vẫn vờ nói một cách thoải mái rằng: “Lời nói của em có ý gì thì cũng đã không quan trọng nữa, Nam Cường Thịnh anh chỉ cần nhớ kỹ, từ nay về sau em và Đông Phùng Lưu không đội trời chung, xung khắc như nước với lửa! Những chuyện mà anh ta đã làm với em thì em vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ!”
Nam Cường Thịnh nghe vậy liền trở nên trầm ngâm.
Lúc sau anh ta mới nhìn cô như thể có đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó lại muốn nói gì để vãn hồi lại cục diện cho Đông Phùng Lưu: “Nhưng Lưu bây giờ đã vì em mà thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ em không thể thử tha thứ cho cậu ấy sao? Dù sao thì quá khứ cũng đã qua, nếu em cứ sống ở quá khứ thì cũng chỉ làm mình đau khổ thôi.”
“Qúa khứ tuy đã qua thế nhưng những chuyện đó cũng đã thật sự xảy ra!” Bỗng nhiên Đường Tinh Khanh ngồi dậy một cách vô cùng kích động, cô rút lấy cái gối phía sau lưng rồi ném mạnh xuống đất, sau đó tức giận mà trừng mắt nhìn Nam Cường Thịnh: “Anh muốn em vờ không thèm để ý thế nào! Anh bảo em quên làm sao được! Tha thứ thế nào? Anh Vinh Hiển đã chết, bố của em cũng đã mất, em mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho Đông Phùng Lưu!”
“…Em bình tĩnh trước đã!” Trước sự tức giận đột nhiên bộc phát của Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh cũng có chút trở tay không kịp, anh ta đứng dậy muốn giữ Đường Tinh Khanh nhưng không ngờ cô lại càng kích động hơn.
“Nam Cường Thịnh! Em nói cho anh hay, lần sau anh đừng bao giờ nhắc đến anh ta trước mặt em! Nếu không em sẽ không để yên cho anh đâu!”
“Em hận anh ta! Em vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn cho tận đến lúc chết cũng sẽ không tha thứ cho Đông Phùng Lưu!!”
Đường Tinh Khanh càng nói càng kích động, cuối cùng cô như thể nhớ ra điều gì đó liền vén tay áo bệnh nhân đưa cánh tay ra cho Nam Cường Thịnh xem: “Anh xem! Vết thương trên tay này của em, chính là khi anh ta đánh em để lại! Còn có đây, đây…Nói mãi, sắc mặt Đường Tinh Khanh bỗng trở nên tái nhợt, cô cong người ôm lấy bụng, trong miệng không ngừng kêu rên đau đớn: “Đau…bụng của em đau quá…”
Nam Cường Thịnh thấy Đường Tinh Khanh không quá kích động nữa thì anh ta cũng thở phào nhẽ nhõm, nhưng chẳng bao lâu thì lại nghe cô kêu đau, điều đó khiến anh ta hết hồn vội đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ và y tá rất nhanh đã đến, y tá một bên hỏi thăm tình hình của Đường Tinh Khanh, còn người khác thì đẩy Nam Cường Thịnh ra khỏi phòng bệnh.
Lại thêm một lần chờ đợi trong lo lắng, Nam Cường Thịnh ở bên ngoài thì không ngừng tự trách mình, anh ta biết rõ Đường Tinh Khanh không thích Đông Phùng Lưu thế mà anh ta còn cứ muốn nói tốt giúp bạn mình. Giờ thì hay rồi, nếu giờ Đường Tinh Khanh và đứa con trong bụng có mệnh hệ gì thì người đầu tiên Đông Phùng Lưu không tha chính là anh ta!
Cũng may lần này bác sĩ rất nhanh đã đi ra, Nam Cường Thịnh vội vã muốn vào xem tình hình của Đường Tinh Khanh nhưng lại bị thầy thuốc ngăn ở ngoài phòng bệnh.
“Bây giờ đừng đi vào. Trước để bà bầu nghỉ ngơi đã.” Bác sĩ nói xong liền trách cứ nói tiếp: “Hơn nữa chẳng phải tôi đã nói với các anh nhiều lần là không thể để người mang thai có cảm xúc kích động hay sao, chuyện đó sẽ không tốt cho đứa trẻ trong bụng! Chẳng lẽ mấy người định để cho đứa trẻ chưa sinh ra đã chết trong bụng hay sao?!”
Nói đến cuối đã thành vô cùng nghiêm trọng.
Nam Cường Thịnh vội cúi đầu xin lỗi, đúng là tại anh ta, đều trách anh ta rõ biết Đường Tinh Khanh còn đang trong thời kì nằm viện mà còn bắt cô ấy đối diện với hiện thực. Nam Cường Thịnh hiểu hành vi của mình như là thêm dầu vào lửa vậy.
Thấy Nam Cường Thịnh có thái độ thành khẩn thì giọng điệu của bác sĩ cũng dịu lại, rồi nói một cách tiếc nuối: “Chỉ tiếc, vốn hôm nay định kiểm tra lần cuối, nếu thai nhi không có vấn đề gì thì có thể về nhà nghỉ ngơi, không ngờ lại xảy ra chuyện…Ai…Người tuổi trẻ bây giờ ấy à.”
Bác sĩ nói tựa như một người từng trải xong thì liền đi mất.
Nam Cường Thịnh xấu hổ mà đứng ngoài phòng bệnh, anh ta nghĩ một lúc lâu cuối cùng cũng quyết định gọi Đông Phùng Lưu đến xem sao.
Dù sao thì Đông Phùng Lưu cũng là bố đứa bé, anh có nghĩa vũ biết sự an toàn của con mình, mặc dù giờ anh vẫn chưa biết được chân tướng sự việc.
Nam Cường Thịnh nhìn Đông Phùng Lưu chạy tới một cách vội vàng, trong tay còn xách theo một túi đồ, đó chắc là đồ mua cho Đường Tinh Khanh.
Nam Cường Thịnh thấy vậy liền không nhịn được mà trêu: “Qúy ông bận rộn như cậu đây mà cả ngày cứ phải chạy đến bệnh viện thế này có sao không đó? Lại tìm một bảo mẫu khác đến chăm sóc Đường Tinh Khanh đi, việc chăm sóc phụ nữ có thai cậu cũng không làm được đâu.”
“Tôi thích.” Đông Phùng Lưu vẫn còn đang thở dốc nhưng đã vội vã hỏi tình hình của Đường Tinh Khanh: “Sao rồi? Cô ấy không có việc gì chứ?”
“Cô ấy không sao, bác sĩ bảo do cảm xúc cô ấy có chút quá khích thế nên mới khiến thai nhi trong bụng không ổn định, sau này chú ý một chút là được.” Nam Cường Thịnh nhẹ nhàng giải thích.
Đông Phùng Lưu nghe vậy liền liếc nhìn Nam Cường Thịnh, nhưng cũng không có ý trách anh ta mà chỉ gật đầu ý bảo mình biết.
Đây là sự tin tưởng anh giành cho Nam Cường Thịnh.
Nam Cường Thịnh biết rõ bạn tốt tuyệt đối tin tưởng mình, thế nên anh nhất thời có chút nghẹn lời, anh ta nhanh chóng suy nghĩ việc có nên nói việc Đường Tinh Khanh chính là mèo hoang nhỏ cho Đông Phùng Lưu hay không.
Nhưng rồi anh ta lại nghĩ đến tính cách của Đông Phùng Lưu, với tích cách của anh thì nếu mà anh biết được chân tướng sự việc thì nhất định bởi vì sự áy náy trong lòng mà sẽ đối tốt với Đường Tinh Khanh hơn gấp ngàn gấp vạn lần, cũng có khả năng vì để đạt được sự tha thứ của cô ấy mà làm ra những hành vi quá khích.
Rồi lại nhìn cái phản ứng quá khích vừa nãy của Đường Tinh Khanh, lúc này anh ta mà nói ra sự thật thì chỉ làm mọi chuyện càng thêm xấu đi thôi.
Nam Cường Thịnh khẽ thở dài trong lòng, nhưng rồi vẫn quyết định chờ mọi chuyện chuyển biến theo hướng tốt đẹp rồi mới nói ra sự thật.
Nhìn Đông Phùng Lưu đứng dưới ánh đèn hành lang, một người đàn ông rõ ràng có chút cũ kỹ nghiêm túc, rồi lại lạnh lùng hà khắc, thế mà giờ lại cầm theo một túi đựng đồ, ánh mắt thì không ngừng nhìn vào cửa phòng bệnh. Nam Cường Thịnh thật sự cảm thấy rất tiếc cho cả hai người.