Còn về Đông Phùng Lưu, anh vừa tới thang máy liền nhớ ra mình quên hỏi Đường Tinh Khanh có muốn uống nước hay không, vì vậy anh vòng ngay lại để hỏi ý kiến của cô.
Nhưng điều mà Đông Phùng Lưu không ngờ là, khi anh về tới nơi anh và Đường Tinh Khanh tách nhau ra, anh lại không nhìn thấy bóng dáng cô đâu nữa!
Không hiểu sao trái tim anh bỗng rất kinh hoàng. Đông Phùng Lưu vội vàng nhìn khắp bốn phía, nhưng không thấy chút gì liên quan tới Đường Tinh Khanh.
Sự sợ hãi chiếm trọn lấy trái tim Đông Phùng Lưu, chẳng lẽ cô ấy muốn chạy trốn sao?!
Nghĩ tới đây, Đông Phùng Lưu lo lắng kéo một y tá lại, chỉ vào chiếc ghế mà Đường Tinh Khanh vừa ngồi, ép hỏi: “Bệnh nhân ngồi ở đây lúc nãy đâu rồi?!”
Sự kích động của Đông Phùng Lưu khiến y tá hoảng hồn, cô ấy chỉ vào một hướng khác, ấp úng nói: “Tôi không biết… Nhưng tôi vừa thấy cô ấy đi về phía này, mới đi không lâu…”
Không đợi y tá nói xong, Đông Phùng Lưu liền buông tay ra, vội vàng chạy về phía mà Đường Tinh Khanh rời đi.
Đồng thời trong lòng anh còn có một linh cảm xấu, phương hướng mà y tá chỉ chính là hướng ra cửa bệnh viện!
Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, Đông Phùng Lưu chạy thẳng tới cửa bệnh viện, anh cuống cuồng không ngừng quan sát người xung quanh, nhanh chóng thấy một bóng lưng rất giống Đường Tinh Khanh lên một chiếc màu đen.
Hơn nữa người đó còn mặc quần áo bệnh viện, trên đó có số phòng bệnh, chính là Đường Tinh Khanh!!
Quả nhiên là cô muốn chạy trốn!!!
Giây phút ấy, Đông Phùng Lưu chỉ cảm thấy trái tim của mình như muốn nhảy ra ngoài. Anh chẳng thể ngờ được rằng, chính mình chỉ rời đi trong chốc lát, Đường Tinh Khanh đã bỏ anh mà đi, lên xe của một người khác!
“Đường Tinh Khanh, em quay lại cho anh, có nghe thấy không, anh không cho em đi!!!”
Đông Phùng Lưu điên cuồng đẩy những người trước mặt ra, chạy nhanh về phía xe của mình. Không được! Anh không thể để Đường Tinh Khanh rời bỏ anh như vậy được! Anh phải đoạt lại cô!
Sau khi lên xe, Đông Phùng Lưu chẳng kịp đóng cửa xe, lập tức khởi động xe đuổi theo chiếc xe chở Đường Tinh Khanh.
Ở bên phía Đường Tinh Khanh, sau khi cô lên xe, quả nhiên nhìn thấy Tịch Song, không để ý tới hiềm khích lúc trước, cô cười chào hỏi hắn: “Chào anh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tịch Song cười với cô, giơ chai nước trong tay lên hỏi: “Em có muốn uống nước không?”
Vừa hay Đường Tinh Khanh chạy một hồi cũng rất mệt mỏi, cô vươn tay nhận lấy đồ uống trong tay Tịch Song, cười hào phóng: “Cám ơn nha!”
“Không có gì.” Tịch Song vừa nói vừa nhìn vào gương chiếu hậu. cái nhìn này khiến hắn phát hiện ra một chuyện thú vị: “Nhưng chồng em đang đuổi theo rồi kìa.”
Nghe vậy, Đường Tinh Khanh cũng nhìn vào gương chiếu hậu, thấy đúng là chiếc xe màu trắng của Đông Phùng Lưu đang đuổi theo dòng xe, trái tim cô co rút lại.
Cô lén trốn đi thế này, sau khi biết chuyện, nhất định anh sẽ nổi cơn thịnh nộ, dường như cô đã tưởng tượng ra dáng vẻ giận dữ của anh rồi…
Khẽ nhíu mày, Đường Tinh Khanh cúi đầu, nhưng khi cô quay sang nhìn Tịch Song, lời nói ra lại biến thành: “Anh ta chưa từng là chồng tôi!”
Cô và anh… chắc chắn chưa kết hôn…
“Ha ha ha…” Câu nói này của Đường Tinh Khanh khiến Tịch Song vui sướng vô cùng, hắn đạp chân ga, cười vui nói: “Rốt cuộc em cũng thừa nhận anh ta không phải là chồng em, vậy anh sẽ chới với anh ta một hồi!”
Nói xong, Tịch Song cố tình tăng tốc, thuần thục luồn lách giữa dòng xe.
Đông Phùng Lưu cũng tăng tốc theo sát phía sau, dần dần, anh tăng đến 250km/h, đua nhau với Tịch Song.
Chỉ vì muốn đoạt lại Đường Tinh Khanh!
Tịch Song cảm nhận được khí thế chèn ép cùng sự kiêu ngạo của Đông Phùng Lưu, hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc: “Lái xe nhanh như thế, Đông Phùng Lưu không muốn sống nữa à?”
Vừa dứt lời, chính hắn cũng tăng tốc, đùa nhau à, Đường Tinh Khanh ở cạnh hắn, làm sao có thể để Đông Phùng Lưu cướp lại được.
Đường Tinh Khanh nghe được lời nói của Tịch Song, cô hoảng hốt, quay đầu liếc nhìn, có chút bất an. Đông Phùng Lưu lái nhanh như thế, đừng có xảy ra chuyện gì đấy…
Nhưng cô không muốn trở lại bên cạnh anh, một phút cũng không muốn!
Chỉ có điều, dù anh có xảy ra chuyện gì thì cô cũng phải vui vẻ mới đúng, sao lại lo lắng, sao lại suy nghĩ lung tung chứ… Đáng chết!
Thấy vẻ khác thường trên mặt Đường Tinh Khanh, Tịch Song nói ngay lập tức: “Em nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi, cho anh nửa giờ là được!”
“Ừm!” Đường Tinh Khanh đồng ý, không nhìn Đông Phùng Lưu nữa, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng Đường Tinh Khanh vẫn rất bất an, sau khi nhắm mắt lại, cảm giác đó ngày cành mãnh liệt, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng tim đập của mình!
Vì sao cô lại lo lắng cho Đông Phùng Lưu như thế?!
Thôi!! Đừng nghĩ những cái này nữa! Đường Tinh Khanh lắc đầu một cái, cố gắng không nghĩ tới những chuyện không vui đó nữa, hiện tại là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi Đông Phùng Lưu, nếu không nắm chặt, không biết còn phải đợi tới lúc nào.
Còn về Đông Phùng Lưu, thấy chiếc xe phía trước đột nhiên tăng tốc, anh biết đối phương đã nhận ra ý đồ của mình, anh cũng không chịu thua mà tiếp tục tăng tốc!
Anh căn bản không biết bản thân đang đùa với tính mạng của mình!
Giờ phút này, Đông Phùng Lưu bất chấp tất cả, hét lên giận dữ với chiếc xe trước mặt: “Đường Tinh Khanh! Đường Tinh Khanh! Em trở về cho anh!”
Vừa nói, Đông Phùng Lưu vừa ấn loạn vào còi xe, tiếng còi chói tai xuyên qua cửa xe vọng vào tai anh, nhưng Đông Phùng Lưu không để ý tới nó, chỉ ra sức ấn còi, hi vọng xe đằng trước nhường đường cho anh.
Dòng xe hết sức bình thường hàng ngày hiện tại đều thành rác rưởi chướng mắt đối với Đông Phùng Lưu, anh gấp gáp tới mức muốn xông ra giết người!
“Đáng ghét! Sao hôm nay lại nhiều xe như thế!”
Đôi mắt Đông Phùng Lưu tràn đầy tơ máu, nhìn chằm chằm vào chiếc xe chở Đường Tinh Khanh, không chú ý tới chiếc xe tải chạy ngược chiều tới…
Nhưng Đông Phùng Lưu cũng không hơi đâu quan tâm nhiều như thế, anh chỉ muốn Đường Tinh Khanh trở về bên cạnh anh, không đi đâu hết, vĩnh viễn không rời đi!
Tới khi Đông Phùng Lưu phản ứng kịp, trước mắt là một mảnh trắng xóa, tiếp theo đó, Đông Phùng Lưu choáng váng, cảm giác cả thế giới như đảo lộn.
“Rầm!!!”
Chiếc xe tải bỗng đâm vào xe Đông Phùng Lưu, cả chiếc xe lật lên, bởi vì đụng quá mạnh, chiếc xe rơi vào trong hồ nước ven đường, người trong xe không rõ sống chết.
Cặp mắt anh dính chặt vào chiếc xe chở Đường Tinh Khanh đi xa, Đông Phùng Lưu hận vô cùng, Đường Tinh Khanh, sao em tàn nhẫn đến thế… Sao em vẫn muốn rời bỏ anh…
Thấy Đông Phùng Lưu gặp tai nạn, Tịch Song cũng rất kinh ngạc, hắn quay đầu muốn nhìn xem Đường Tinh Khanh sẽ phản ứng thế nào với chuyện này. Nhưng thấy cô vẫn đang nhắm mắt, không hề phát hiện điều gì, trong lòng Tịch Song bỗng nảy lên một ý nghĩ ích kỷ, có lẽ không để Đường Tinh Khanh biết thì sẽ tốt hơn, nếu cô biết Đông Phùng Lưu bị tai nạn, sau đó muốn trở về thì phải làm sao?!
Khó khăn lắm hắn mới đưa cô rời khỏi Đông Phùng Lưu được, không thể dễ dàng để cô quay lại như thế!