Cái này...
Đường Tinh Khanh ngẩn ra, nửa ngày mới tiêu hóa được những lời của Đông Phùng Lưu, cô nhớ lại những việc xảy ra hôm nay, không phải là anh đang nghi ngờ cô thích Nam Cường Thịnh đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Đường Tinh Khanh không biết là nên khóc hay nên cười, nên giận hay nên vui, bao nhiêu năm nay, Đông Phùng Lưu vẫn không sửa được cái tính xấu đó, cảm thấy cô gặp người đàn ông nào liền thích ngay người đàn ông đó.
Đông Phùng Lưu có cần phải dùng ánh mắt coi thường phụ nữ như thế để đối xử với người khác không?
Đường Tinh Khanh không nhịn được thở dài một hơi, giải thích nói: “Tôi cảm thấy hình như tổng tài anh đang hiểu lầm chuyện gì đó, tôi và Nam Cường tiên sinh hôm nay mới gặp nhau lần thứ hai, hơn nữa tôi không có chút ý nghĩ nào với anh ta. Tổng tài anh không cần lo ngại, tôi không phải là người con gái tùy tiện có thể dễ dàng thích người đàn ông khác.”
Đông Phùng Lưu khẽ hừ nhẹ, lạnh nhạt nói: “Hi vọng giống như những gì cô nói.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Đông Phùng Lưu dịu đi đôi chút, Đường Tinh Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, bất luận là lúc nào, bất luận là với thân phận gì, cô và Đông Phùng Lưu ở với nhau đều mệt mỏi như vậy.
Không khí có chút yên tĩnh, Đường Tinh Khanh lấy ra túi tài liệu mang theo bên người, lấy tài liệu lát nữa dùng trong hội nghị từ trong túi ra, có một số nội dung chi tiết cần nói rõ với Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu nhìn thấy dáng vẻ Đường Tinh Khanh im lặng nghiêm túc đọc tài liệu lại cảm thấy người con gái xấu xí này có một chút xinh đẹp, vẻ mặt hết sức chăm chú khiến tâm tư của người ta bị xáo trộn...
Sau khi Tinh Khanh nói rõ những nội dung chi tiết cần chú ý, Đông Phùng Lưu đột nhiên mở miệng hỏi: “Đường An Kỳ, tại sao bây giờ cô còn chưa kết hôn?”
Vốn dĩ đang nói chuyện công việc, đột nhiên Đông Phùng Lưu hỏi một câu riêng tư như vậy làm cho Đường Tinh Khanh nghe mà thấy sửng sốt.
“Cái này...” Đường Tinh Khanh ngập ngừng nói, cô có thể lựa chọn không trả lời không?
Thấy Đường Tinh Khanh có vẻ không muốn nói, Đông Phùng Lưu cũng biết câu hỏi của mình quá đường đột, không chỉ Đường Tinh Khanh mà ngay chính bản thân anh cũng bị câu hỏi đó dọa sợ.
Cũng không biết tại sao, anh lại muốn biết chuyện của cô.
“Được rồi, cô không cần nói nữa.”
Đối với việc bản thân cảm thấy bất mãn, Đông Phùng Lưu ngồi thẳng người, nhắm mắt lại không nói chuyện gì cả.
Đường Tinh Khanh không nhịn được đẩy cặp kính ở trên mũi lên, bối rối nhìn về phía Đông Phùng Lưu, không hiểu hôm nay anh làm sao thế.
Uống nhầm thuốc à?
Sáu năm không gặp, Đông Phùng Lưu không chỉ thay đổi rất nhiều, hơn nữa còn ngày càng khác thường, khiến cho Đường Tinh Khanh không hiểu lắm những gì anh vừa nói.
Hội nghị kinh doanh diễn ra ở một công ty niêm yết phát triển rất tốt, vì đường đi khá xa nên hai người đã xuất phát sớm.
Hội nghị kinh doanh lần này chủ yếu là tập trung vào những ông chủ có quan hệ kinh doanh qua lại với nhau, gần đây các ngành phát triển xu thế mở một cuộc hội nghị, thảo luận về nghề nghiệp và đổi mới sáng tạo.
Nói thẳng ra, chính là một nhóm người tụ tập lại với nhau gặp gỡ nói chuyện.
Khi Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu đến thì đã có hai ông chủ lớn đang đợi trong phòng hội nghị, khi mới bắt đầu bọn họ nói với nhau những lời xã giao, Đường Tinh Khanh cũng không để ý, chỉ im lặng đứng ở một bên.
Một lát sau, cửa phòng hội nghị bị người ta mở ra từ bên ngoài, lúc đầu Đường Tinh Khanh chỉ đưa mắt nhìn qua phía trước, nhưng khi cô nghe thấy âm thanh quen thuộc thì không nhịn được mà đưa ánh mắt nhìn về phía cửa.
“Ông chủ Hoàng, ông chủ Triệu, ông chủ Đông Phùng, xin lỗi, tôi đến trễ.” Giọng nói trầm mạnh vang lên, người đến đã đi thẳng tới, gật đầu chào với từng người bọn họ.
Tiếng cười như gió xuân vui tươi hớn hở, khí chất tao nhã, đưa tay lên đã để lộ ra sự ung dung bình tĩnh và tự tin, sau khi anh ta chào hỏi xong tất cả mọi người liền ngồi xuống bên cạnh.
Đường Tinh Khanh cả người ngơ ngác nhìn anh ta, ánh mắt dõi theo từng cử động, hoàn toàn bị chấn động.
Người đó vừa cười vừa cử động, tất cả đều quen thuộc và chân thực đến thế, nhưng mà tại sao...
Tại sao... La Vinh Hiển vẫn còn sống?
Đường Tinh Khanh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dường như cô không dám tin vào mắt mình.
Trời ạ! Hóa ra anh ta vẫn còn sống!
Không phải La Vinh Hiển đã chết rồi sao?
Trong khoảnh khắc Đường Tinh Khanh quá xúc động muốn xông lên hỏi rõ ràng, năm đó chính mắt cô đã nhìn thấy thi thể của anh ta, xác nhận sự thật anh ta đã chết...
Chẳng lẽ trên thế giới này có thứ làm cho người chết có thể sống lại sao? Hoặc là, thế giới này có hai người giống nhau y như đúc? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Đường Tinh Khanh kinh ngạc đến mức không thể nào kiềm chế được, cô ngây người đứng tại chỗ, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Có lẽ ánh mắt Đường Tinh Khanh nhìn La Vinh Hiển quá nóng bỏng, cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, mặc dù La Vinh Hiển thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn lịch sự nhìn về phía cô, khẽ nở nụ cười, vô cùng tao nhã.
Đông Phùng Lưu cũng cảm nhận được, nhìn thấy Đường Tinh Khanh như vậy, anh không nhịn được mà nhíu mày, lập tức thấy hơi tức giận, cho rằng Đường Tinh Khanh nhìn trúng La Vinh Hiển đẹp trai anh tuấn, không khỏi thấp giọng châm chọc: “Nghiêm túc ghi chép lại nội dung hội nghị, đừng có hám trai!”
Người con gái này, suýt nữa anh đã tin lời cô nói, cho rằng cô thật sự không có tâm tư gì với Nam Cường Thịnh. Nhưng không ngờ, cô không những có ý với Nam Cường Thịnh mà bây giờ gặp La Vinh Hiển lại nhìn đến mức mắt sáng rực lên, đỏ như thế, nhìn đi, cứ chăm chú nhìn người khác đi.
Sao cô lại lăng nhăng như thế, đã thích một người lại thích cả người khác, người con gái này, thật đúng là con người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, quả thật anh đã quá xem thường cô!
Đông Phùng Lưu càng nghĩ càng tức, lại không thể bộc phát ra trong hổi nghị, có điều chính anh cũng không biết, so với tức giận thì anh ghen tỵ nhiều hơn.
Nghe thấy tiếng nhắc nhở của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh mới lập tức khôi phục lại tinh thần, lúc này hội nghị đã bắt đầu, cô chỉ có thể miễn cưỡng nghe rồi ghi lại những nội dung quan trọng của hội nghị, trong đầu có hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ.
Làm sao đây, cô căn bản không thể bình tĩnh được! Trong đầu toàn là hình ảnh La Vinh Hiển chết sáu năm trước, còn có La Vinh Hiển đang sống sờ sờ trước mặt...
Nghi hoặc trong lòng không được giải đáp, Đường Tinh Khanh cứ như vậy nhịn đến lúc hội nghị nghỉ giữa giờ, vừa nghe thấy tạm dừng, cô liền vội vã chạy ra khỏi phòng họp, chạy đến phòng trà rót một cốc nước để tỉnh táo lại một chút.
Đường Tinh Khanh vừa uống hết cốc nước liền dựa vào tường để mặc cho đầu óc mình thoải mái, đợi đến khi khó khăn lắm cô mới bình tĩnh lại, muốn rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một người không thể ngờ đi vào.
Đúng vậy, chính là La Vinh Hiển!
Đường Tinh Khanh ngây ra nhìn La Vinh Hiển ở trước mặt, hơi mở mồm muốn chào hỏi nhưng lời nói đến miệng rồi lại không biết nên nói gì.
“Xin chào.” Trái lại La Vinh Hiển rất lịch sự chào hỏi: “Cô là thư ký bên cạnh tổng tài Đông Phùng, vừa nãy khi tham gia hội nghị có nhìn thấy cô đứng ở phía sau anh ta.”
“A... đúng vậy...” Đường Tinh Khanh sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm anh ta.
Nhìn thấy ánh mắt của Đường Tinh Khanh như vậy, La Vinh Hiển không nhịn được khẽ cười, anh ta đi qua tự pha cho mình một cốc cà phê, cười hỏi: “Tiểu thư cô trước đây đã từng gặp tôi sao? Nếu không tại sao luôn dùng ánh mắt này để nhìn tôi?”