Thật ra Đông Phùng Lưu chỉ là đơn thuần muốn biết quá khứ của Đường Tinh Khanh mà thôi, không biết vì lý do gì mà anh lại có hứng thú kỳ lạ với cô thư ký mới đến này.
Đường Tinh Khanh lại không nghĩ như vậy, thấy bộ dạng vô can không liên quan đến bản thân mình của anh, cho dù biết anh đã mất trí nhớ nhưng trong lòng cô vẫn không thoải mái, buông thái độ lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt: “ Chuyện này có liên quan gì đến tổng tài? Tổng tài tò mò về chuyện riêng tư của cấp dưới như vậy, có hay không nhỉ?”
“Cô...”. Không hiểu vì sao Đường Tinh Khanh lại thay đổi thái độ lạnh nhạt đến vậy, Đông Phùng Lưu vẫn muốn nói cái gì đó nhưng vừa nghĩ có thể là do Đường Tinh Khanh không muốn nhớ lại vết sẹo trong lòng, khó khăn lắm mới khiến bản thân trở nên mạnh mẽ lại có chút bất ổn nên chỉ đành từ bỏ suy nghĩ tiếp tục tra hỏi.
Chỉ trả lời cô một câu: “Cô tập trung làm việc đi”, liền quay người trở về phòng làm việc.
“...”
Đường Tinh Khanh cắn chặt môi, căm hận nhìn theo bóng dáng Đông Phùng Lưu, trong lòng đầy ắp nỗi uất ức và không cam tâm, Đông Phùng Lưu, anh cho rằng anh đã mất trí nhớ thì có thể coi như không có chuyện gì xảy ra sao?!
Không bao giờ có chuyện đó!
Có lúc thoáng nghĩ Đường Tinh Khanh bỗng nhiên cảm thấy nếu Đông Phùng Lưu phục hồi lại trí nhớ cũng không tồi, lúc đó cô sẽ khiến cho Đông Phùng Lưu mang theo sự áy náy suốt đời với bản thân, sống tiếp trong đau đớn...
Thấy anh vui vẻ cô sẽ không vui...
...
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, từ sau buổi trưa xảy ra chuyện hai người buồn bã chia tay, Đông Phùng Lưu cũng không gây rắc rối cho Đường Tinh Khanh nữa, Đường Tinh Khanh cũng không dại tự chuốc buồn phiền vào người.
Đến khi tan làm rồi hai người cũng không nói với nhau câu nào.
Bởi vì Đường Tinh Khanh thuê một căn chung cư gần công ty nên cô đi bộ vài bước chân là tới nhà, hoàng hôn buông xuống, Đường Tinh Khanh chậm rãi bước trên đường, tâm tư thoải mái nhìn các cửa hàng ven đường.
Trong lòng vẫn đang nghĩ, một ngày làm việc, một ngày chậm rãi đi bộ về nhà, có vẻ cũng không tồi, cả đời người đường như vì đó mà viên mãn.
Ngoại trừ...con trai yêu quý của cô không có bên cạnh, trở về nước đã hai ngày rồi, Đường Tiểu Khả vẫn chưa nhận được tin tức gì của con trai, trong lòng không kìm được mà càng lo lắng hơn. Đứa bé tinh nghịch lém lỉnh đó, từ nhỏ đã được cô yêu thương chiều chuộng, cũng không biết khi ở cạnh anh ta, anh ta có đối tốt với con cô không?
Có mặc ấm không? Có ăn no không? Có nhớ tới người mẹ này không?
Đường Nhất Tân từ trước đến nay chưa từng rời xa cô, cô cũng chưa một lần rời xa con trai yêu, hai mẹ con nương tự vào nhau suốt bao năm qua, sớm đã quen với sự tồn tại của đối phương, nhưng giờ đây lại đột nhiên mất liên lạc khiến cho Đường Tinh Khanh đứng ngồi không yên.
Trong lòng đang mải suy nghĩ chuyện này, Đường Tinh Khanh không hề hay biết có người đàn ông đã lén lút theo cô suốt cả đoạn đường, đợi cô đi vào nơi vắng vẻ, người đàn ông phía sau đột nhiên nhào lên, một tay cướp lấy chiếc túi trên vai cô rồi bỏ chạy.
“Đứng lại!”
Chưa kịp đợi Đường Tinh Khanh phản ứng lại, phía sau đột nhiên vang lên tiếng hét trong trẻo, sau đó Đường Tinh Khanh liền cảm thấy bên cạnh như có một cơn gió thổi qua, khi cô quay lại liền thấy một người phụ nữ ăn mặc trung tính, đuổi theo người đàn ông cướp túi cô ở phía sau.
Thấy vậy, Đường Tinh Khanh cũng chạy theo sau.
Chết tiệt, giữa thanh thiên bạch nhật như này vẫn có kẻ cướp sao? Đây không phải là xã hội văn minh rồi sao,những chuyện như này vẫn có thể xảy ra sao!
Cuộc đời cô lần đầu tiên bị cướp nên Đường Tinh Khanh lo lắng không thôi, bước chân cũng vì thế mà nhanh hơn!
Nhưng chỉ đáng tiếc, cô rất ít vận động, đuổi theo được một đoạn đã thở dốc mà dừng lại, nhìn người phụ nữ trung tính sắp đuổi kịp người đàn ông cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, hãy để người phụ nữ dũng cảm kia bắt được tên trộm!
Khi vừa nãy chạy đuổi theo cô không hề nhận ra, đợi khi dừng lại Đường Tinh Khanh mới phát hiện bóng lưng người phụ nữ trang điểm trung tính kia rất quen thuộc, dường như là ai đó...
Đường Tinh Khanh thở hổn hển, chạy bước nhỏ nhìn hai người kia càng chạy càng xa cô, nhưng vẫn rất tiếc, rất nhanh, hai người đã chạy ra khỏi tầm nhìn của cô.
“...”
Trong lúc Đường Tinh Khanh không thể tìm được họ, muốn quay lại thì một bóng dáng quen thuộc đột nhiên chạy lại từ xa, Đường Tinh Khanh dụi dụi mắt nhìn theo, phát hiện đây là người phụ nữ vừa giúp cô đuổi theo tên cướp.
Điều càng khiến cô khinh ngạc đó là, người phụ nữ này lại là! Phương Minh – người mà bao năm qua không gặp!
“Phương, Phương Minh...”Đường Tinh Khanh nhìn Phương Minh mỗi lúc một gần, kìm không được mà gọi tên của cô.
“Hù hù...của cô này” Phương Minh chạy đến bên Đường Tinh Khanh, đưa chiếc túi trong tay nhét vào lòng Đường Tinh Khanh, nghe Đường Tinh Khanh gọi tên mình, cô nghi ngờ, nói: “Cô quen tôi?”
“Mình...mình là...” Đường Tinh Khanh vừa muốn nói ra bản thân là ai, nhưng lại nghĩ đến bản thân trang điểm ăn mặc khác xưa, Phương Minh khẳng định là không nhận ra mình.
Nhưng sự thật đã chứng minh, sự do dự của Đường Tinh Khanh là không cần thiết, chuyện xảy ra vừa nãy quá đột ngột, Phương Minh cũng không nhìn rõ người bị cướp là ai, người gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ như cô thì thấy có người bị cướp tất nhiên là không thể bỏ mặc.
Bây giờ bình tĩnh lại, nhìn kỹ liền nhận ra Đường Tinh Khanh: “Đường Tinh Khanh? Là cậu sao!”
“A...cậu nhận ra tớ?” Đường Tinh Khanh cười ngạc nhiên, hơi bất ngờ nhìn Phương Minh: “Chuyện này...”
Trời ơi! Từ sau khi cô trở về nước, đây là lần đâu tiên có người nhìn cô hóa trang vậy mà nhận ra cô là ai!
Không nén nổi cảm xúc, Đường Tinh Khanh nhìn Phương Minh với nét mặt vui mừng.
Tuy nhiên, Phương Minh lại không hề vui mừng kích động như Đường Tinh Khanh tưởng tượng, cô thấy một Đường Tinh Khanh như vậy, không kìm nổi mà chau mày, trách mắng chê bai cô mà nói: “Cậu ý, có biến thành tro tớ cũng nhận ra! Nhưng sao cậu lại thành ra như này? Nghèo đến nỗi không có tiền mua quần áo mua mỹ phầm dùng sao?”
Phương Minh và Đường Tinh Khanh cũng có giao tình bạn bè mười mấy năm, hơn nữa, với sự hiểu biết của cô về Đường Tinh Khanh, Đường Tinh Khanh trang điểm có xấu đi nữa cô cũng có thể nhận ra! Đây chính là tính trời sinh của phụ nữ!
Nghe thấy lời của Phương Minh, Đường Tinh Khanh nhìn bộ dạng của bản thân, không kìm được cười mỉm: “Mình thành ra như vậy là có nguyên nhân cả đó...một lời khó nói, một lời khó nói!”
“Một lời khó nói cái đầu cậu ý!” Cho dù nhiều năm không gặp, nhưng tình cảm của hai người họ vẫn như trước không hề thay đổi, một Phương Minh luôn thẳng thắn đặt tay lên vai cô, kéo cô đến một cửa hàng gần đó, ngữ điệu chê bai mà nói: “Cậu thay cho tớ bộ quần áo khó coi trên người cậu trước đã! Bằng không đừng nói tớ quen cậu nha!”
“A a... Phương Minh cậu nhẹ tay chút, mình tự đi được!” Đường Tinh Khanh vừa bị Phương Minh kéo đi vừa phản kháng nói.
Nhưng cũng không hề có chút tác dụng.
Vẫn là một Phương Minh ngang ngạnh cứng rắn như trước.
...
Trong trung tâm mua sắm, Phương Minh đưa Đường Tinh Khanh đi tẩy trang, sau đó mới tìm một tiệm trang điểm lại cho cô rồi mới dẫn cô đến các cửa hàng quần áo chọn đồ.
“Cậu thử bộ này xem!” Phương Minh lấy một bộ quần áo, một lời không nói liền nhét bộ này vào lòng Đường Tinh Khanh, cô lại tiện tay lấy vài bộ khác, miệng không ngừng nói: “Còn bộ này, bộ này, bộ này...”