Trong lòng Tô Tuyết Phi cũng đã có suy nghĩ riêng của mình, có thể Đường Tinh Khanh không phải là cô thư ký như lời Đông Phùng Lưu nói mà chính là người phụ nữ mà anh đang qua lại. Mượn cơ hội đi công tác, anh đã lấy danh nghĩa là thư ký để đưa Đường Tinh Khanh đi chơi.
Người thông minh thường sẽ nghĩ đến rất nhiều khả năng. Thế nhưng có lúc người thông minh cũng sẽ khiến người khác ghét bỏ.
Nghe thấy những lời này của Tô Tuyết Phi, Đông Phùng Lưu buông tay Đường Tinh Khanh ra, anh cảm thấy kinh ngạc vì mình đã đánh mất lý trí nên đã cư xử thân thiết với Đường Tinh Khanh như thế.
Anh điều chỉnh lại tâm trạng, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Cô Tô nghĩ nhiều rồi, cô ấy chỉ là thư ký của tôi, chắc là vì mới đến nên hơi nhát gan, đầu óc lại hơi ngốc nghếch, vì thế nên nhiều lúc tôi phải tự để mắt đến."
Anh mới ngốc ấy!
Đường Tinh Khanh đứng phía sau trừng mắt nhìn anh, ôm một bụng đầy những lời mắng nhiếc rồi bĩu môi.
Nếu không phải đang ở trước mặt Tô Tuyết Phi, Đường Tinh Khanh đã phản bác lại anh từ lâu rồi.
Nghe vậy, Tô Tuyết Phi dùng ánh mắt khác thường nhìn Đường Tinh Khanh, ánh mắt tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ. Cô ta cười đầy hàm ý: "Nếu như cô ấy đã ngốc như thế, vậy thì tại sao tổng giám đốc Đông Phùng không sớm tìm một người thư ký khác. Không phải chuyện này sẽ làm cho gánh nặng công việc của anh tăng thêm ư?"
"..."
Hứ, không biết những lời nói này của Tô Tuyết Phi là quá thông minh hay là do quá đố kỵ với người khác. Cô ta nói khó nghe đến mức Đông Phùng Lưu cũng không còn muốn lên tiếng phụ họa theo nữa.
Mỗi câu nói của Tô Tuyết Phi đều có thể chặn họng anh, nếu như không phải vì mấy hạng mục hợp tác thì Đông Phùng Lưu đã bỏ của chạy lấy người rồi.
Nhưng Đông Phùng Lưu vẫn là Đông Phùng Lưu, Tô Tuyết Phi làm sao chặn nổi họng anh. Trên đời này, ngoài Đường Tinh Khanh ra, còn có ai có thể làm anh tức đến nghẹn họng, thậm chí là mất kiểm soát nữa.
Đông Phùng Lưu tức giận, nhưng nghĩ lại một chút bỗng bật cười. Anh nhìn Đường Tinh Khanh bằng ánh mắt đầy vẻ xấu xa, mang theo cả ý châm chọc: "Biết làm thế nào nữa, cô ấy được một người anh em của tôi giới thiệu đến. Nếu như tôi đuổi cô ấy, chưa cần chờ người anh em của tôi tìm đến cửa thì cô ấy cũng đã khóc lóc, làm loạn ầm ĩ khiến tôi đau hết cả đầu rồi, tôi không dám đuổi cô ấy đâu."
Đông Phùng Lưu nói với vẻ vô tội nhưng ý châm chọc trong những lời đó lại rất rõ ràng. Rõ ràng là anh đang đổ hết mọi tội lỗi lên người cô.
Nói xong, ba người đi vào thang máy, thừa dịp Tô Tuyết Phi quay người đi, cô hung hăng nhéo vào lưng Đông Phùng Lưu bằng tốc độ nhanh đến chóng mặt, có vẻ như cô đang tức giận vì anh đã nói năng hàm hồ.
Cánh tay của Đông Phùng Lưu đau nhói nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Đúng lúc đó, Tô Tuyết Phi quay lại nói chuyện với anh nên anh vội vàng thay đổi sắc mặt, trở lại vẻ lạnh lùng như thường.
Ánh mắt của Tô Tuyết Phi mang theo một tia khinh thường, cô ta thản nhiên liếc mắt nhìn Đường Tinh Khanh rồi mới cười cười nhìn Đông Phùng Lưu: "Tôi đã nói mà, thì ra là vì dựa vào mối quan hệ nên mới được nhận... Tổng giám đốc Đông Phùng này, lát nữa anh muốn ăn cơm ở đâu? Chỗ chúng tôi là một thành phố miền biển, có đầy đủ các loại hải sản, tôi biết một nhà hàng tôm hùm rất được, anh có muốn đến đấy nếm thử không?"
Đông Phùng Lưu vẫn duy trì phong thái lịch lãm, anh gật đầu rồi nói bằng giọng thản nhiên: "Cô Tô là chủ nhà, lại còn là người bản địa, chúng tôi đương nhiên phải nghe theo ý kiến của cô rồi."
Lời nói của Đông Phùng Lưu đã thỏa mãn lòng ham hư vinh của Tô Tuyết Phi, cô ta cười đắc ý. Cơ thể của cô ta vờ như vô tình chạm nhẹ vào người Đông Phùng Lưu, lúc nói chuyện thì ra vẻ trêu chọc anh.
Còn Đông Phùng Lưu không biết hôm nay uống nhầm phải thuốc gì, thái độ của anh đối với Tô Tuyết Phi lại rất nhã nhặn, thậm chí có thể nói là vô cùng lịch sự. Đối với sự đụng chạm cơ thể cũng như những lời trêu ghẹo của Tô Tuyết Phi, anh không hề từ chối, hơn nữa còn đáp lại với vẻ thích thú.
Đường Tinh Khanh chỉ có thể đứng sau lưng anh mà nghiến răng nghiến lợi. Anh thì thoải mải rồi, còn cô thì bị Tô Tuyết Phi hiểu nhầm chỉ vì một câu nói tùy tiện mà anh tuôn ra, còn bị cô ta coi thường nữa.
Cái gì mà nhờ mối quan hệ để được nhận, rõ ràng là cô đã dựa và năng lực của bản thân... Không đúng, cho dù là nhờ Doãn Thu Ngọc mà cô mới có thể vào công ty, nhưng chẳng lẽ anh không thể cho cô chút thể diện trước mặt người phụ nữ khác ư. Hơn nữa, người phụ nữ này lại còn xem cô như tình địch!
Những lời nói đó của Đông Phùng Lưu đã hoàn toàn hủy hoại hình tượng của cô, Đường Tinh Khanh tức đến mức sắp phát điên rồi.
Cô đứng sau lưng Đông Phùng Lưu, miệng không ngừng mắng nhiếc. Sau khi rời khỏi công ty của Tô Tuyết Phi, Đường Tinh Khanh tỏ ra hơi mệt, muốn quay về khách sạn trước.
Thế nhưng lần này Đông Phùng Lưu lại không chịu giữ thể diện cho cô, anh hỏi với vẻ nghi ngờ: "Hôm nay, trước khi ra ngoài em còn nói với anh là muốn ăn hải sản, sao tự nhiên bây giờ lại mệt rồi? Rốt cuộc là mệt ở đâu, nói nghe thử xem?”
"... Tôi đau dạ dày!" Đường Tinh Khanh không kìm nổi sự tức giận trong lòng, hôm nay Đông Phùng Lưu uống nhầm thuốc à, sao đi đến đâu anh cũng làm khó cô thế!
Chẳng nhẽ anh không nhìn ra rằng cái cô Tô Tuyết Phi kia chỉ muốn ở riêng với anh à. Lúc này, cái bóng đèn như cô nên rời khỏi đây rồi. Cho dù Đông Phùng Lưu không muốn cô đi thì cô cũng không muốn tiếp tục ở lại đây để chuốc thêm hận thù nữa!
Ánh mắt của Tô Tuyết Phi như muốn nuốt chửng Đường Tinh Khanh, cô ta chán ghét cô lắm rồi.
Ai biết được Đường Tinh Khanh vừa nói xong, Đông Phùng Lưu đã nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, giọng nói lộ ra vẻ châm chọc: "Tôi nhớ là cô không mắc bệnh đau dạ dày."
"..."
Phải, cứ như vậy, tất cả chiêu trò của cô đều đã bị Đông Phùng Lưu phá hỏng.
Đường Tinh Khanh tức giận trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, cô hoàn toàn không hiểu nổi hôm nay anh bị làm sao. Chẳng nhẽ anh không nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Tô Tuyết Phi ở bên cạnh ư!
Cho dù không nhận ra thì anh cũng nên nhìn dáng vẻ khổ sở của tôi lúc này chứ!
Đường Tinh Khanh than thầm trong lòng, cô cảm thấy rằng mình nên thẳng thắn với con người đang không hiểu rõ hoàn cảnh lúc này: "Tổng giám đốc... Tôi không đi có được không, bỗng nhiên hôm nay tôi không muốn đi ăn nữa, ngày mai rồi đi."
Lúc nói chuyện, Đường Tinh Khanh khó khăn lắm mới có thể tỏ ra đáng thương trước mặt Đông Phùng Lưu.
Cô không tin cô đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi mà Đông Phùng Lưu vẫn không nhận ra ý của cô.
Nhưng mà, hôm nay Đông Phùng Lưu thực sự đã uống nhầm thuốc rồi, anh không chỉ không để ý đến đề nghị của cô mà còn nghiêm mặt, giọng nói mang theo vẻ giận dỗi, trách móc: "Đường Khanh, cô làm sao thế hả? Tôi là chủ hay cô mới là chủ, bảo cô đi ăn một bữa cơm mà khó đến thế à, hay là cô muốn tôi đuổi việc cô thì cô mới chịu ngoan ngoãn nghe lời?"
"..."
Đường Tinh Khanh nghẹn lời.
Đông Phùng Lưu điên rồi, Đông Phùng Lưu ngốc mất rồi.
Đường Tinh Khanh liên tục nói với bản thân, cô không biết Đông Phùng Lưu thực sự không hiểu ánh mắt của cô hay là giả vờ không hiểu. Dù sao thì Đường Tinh Khanh cũng không hiểu được ý tứ trong lòng anh, bởi vì vẻ mặt của Đông Phùng Lưu vẫn giống như thường!
Bình thường đến mức Đường Tinh Khanh cảm thấy anh không còn bình thường nữa.
Thế là, Đường Tinh Khanh chỉ có thể miễn cưỡng đi theo sau Đông Phùng Lưu. Suốt dọc đường, Đường Tinh Khanh phải chịu đựng ánh mắt khinh thường và thái độ coi cô như không khí của Tô Tuyết Phi.
Đường Tinh Khanh hận đến mức nghiến răng, nếu không phải vì hạng mục hợp tác thì cô cũng cũng không nhịn nhục như một đứa bé bị người khác bắt nạt như thế này đâu.
Tên khốn đáng chết! Làm cô tức điên lên rồi!