Dần dần thì Đường Tinh Khanh cũng không thể nhìn tiếp dáng vẻ của hai người kia nữa, cô càng nhìn thì lại càng cảm thấy buồn lòng, có lúc cô nhìn thấy hành động của Đông Phùng Lưu giống như người lịch lãm, cô thật sự rất muốn lôi anh ta ra rồi thét lên nói anh ta đừng đối xử tốt với Tô Tuyết Phi như vậy nữa!
Nhưng cô lại không có tư cách gì cả, cô dựa vào đâu, cô chỉ là một cô thư ký mà thôi.
Lúc này Đường Tinh Khanh mới phát hiện ra thì ra mình đã tầm thường đến bước này rồi, cô không có gia thế, không có người đứng sau, cô chỉ là một cô gái bình thường, làm những chuyện bình thường, buổi sáng đi làm, tối lại về nhà chăm con.
Bỗng nhiên Đường Tinh Khanh như đã nhìn thấy khoảng cách của mình với Đông Phùng Lưu, cô rõ ràng nhỏ bé đến như vậy... Không đúng! Mình đang nghĩ cái gì vậy, sao bỗng nhiên cô lại phải mất tự tin vào bản thân đến vậy, cô không hề tầm thường như vậy bao giờ!
Không cam lòng! Đường Tinh Khanh cô không thể cứ như vậy mà nhận thua được! Chỉ dựa vào cách đối xử khác biệt của Đông Phùng Lưu mà đã không tự tin đến như vậy!
Đường Tinh Khanh không ngừng cổ vũ mình trong lòng, nếu như bên cạnh cô không có ai ăn tranh mất cơm của cô, nếu bọn họ đã không đếm xỉa đến cô, vậy thì cô cũng không thèm đếm xỉa gì đến họ là được rồi!
Cứ nghĩ như vậy nên trong lòng Đường Tinh Khanh cũng thoải mái hơn phần nào, tâm trạng tốt nên ăn cũng được nhiều hơn, cô biến tất cả những ấm ức nín nhịn trong cả ngày hôm nay làm động lực, coi thức ăn là đối tượng để trút giận rồi ăn chúng điên cuồng.
Kết quả là, đồ ăn trên bàn cô đã giải quyết được hơn một nửa.
Vẻ mặt Tô Tuyết Phi nhìn Đường Tinh Khanh có chút không tự nhiên, trong mắt có chút ngạc nhiên, người phụ nữ này kiếp trước là lợn sao, sao lại có thể ăn như vậy...
Nhưng ngược lại Đông Phùng Lưu lại không hề bận tâm đến, thấy đồ ăn sắp hết nên anh ta lại gọi phục vụ mang thêm một chút lên, sau khi gọi món xong, anh tỏ ra là mình muốn đi nhà vệ sinh một chút.
Tô Tuyết Phi gật đầu cười nói: “Anh đi đi.”
Sau khi Đông Phùng Lưu đi khỏi, Tô Tuyết Phi lấy khăn ăn lau miệng một cách lịch sự, nhìn Đường Tinh Khanh vẫn đang tiếp tục cắm đầu vào ăn, cô chịu không nổi nên nói giọng mỉa mai: “Cô là lợn à? Sao lại có thể ăn hùng hục như vậy chứ, vậy mà còn không biết xấu hổ ngồi ăn cùng chúng tôi nữa, tôi với Lưu đều cảm thấy mất mặt, chỉ là anh ấy ngại nói thẳng ra với cô mà thôi.”
Nghe vậy, Đường Tinh Khanh lườm cô ta một cái, cũng chẳng định để ý đến cô ta.
“Này!” Thấy Đường Tinh Khanh không thèm để ý đến mình, Tô Tuyết Phi cảm thấy rất tức, cô gõ gõ xuống bàn, sắc mặt không vui nói: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy! Cô có nghe thấy không!”
“Tôi nghe thấy rồi, rồi sao nữa?” Đường Tinh Khanh trả lời một cách chẳng hứng thú gì, căn bản là cô không muốn để ý đến loại phụ nữ đi mê hoặc chồng người khác, người xưa gọi đây chính là người thứ ba!
Hơn nữa điều kiện gia đình của Tô Tuyết Phi cũng không tệ, nhưng Đường Tinh Khanh không sao hiểu nổi người phụ nữ có điều kiện tốt như vậy sao vẫn còn đi làm người thứ ba?
Tô Tuyết Phi thể hiện hết ra ngoài cô ta chính là người thứ ba, thấy Đường Tinh Khanh cuối cùng cũng đáp lại lời mình, cảm giác về sự ưu việt trong cô mới được thỏa mãn.
Cô hừ lạnh một tiếng rồi lấy trong túi ra một tờ séc đưa đến trước mặt Đường Tinh Khanh rồi nói bằng giọng kiêu căng: “Chỗ này là ba tỷ rưỡi, đủ để cô sống không cần lo nghĩ gì mấy năm rồi, xin cô đừng xuất hiện bên cạnh Đông Phùng Lưu nữa, cô, không xứng với anh ấy.”
“...”
Đường Tinh Khanh dừng động tác đang nhai lại, cô nuốt nốt miếng thịt trong miệng xuống rồi nhìn vào tờ séc trước mặt không hiểu, ngẩn ra nói: “Cô có ý gì đây?”
Đợi đã, trong mắt Tô Tuyết Phi cô lalf loại người gì đây? Chẳng nhẽ Tô Tuyết Phi nghĩ rằng cô là đồ đê tiện cũng đang ở bên Đông Phùng Lưu mê hoặc anh ta?
Trong đầu Đường Tinh Khanh bỗng chốc trở nên cứng đơ, cô hoàn toàn không hiểu cách nghĩ của người phụ nữ trước mặt này là gì.
Vẻ mặt ngơ ngác của Đường Tinh Khanh ở trong mắt Tô Tuyết Phi lại biến thành vẻ mặt không đồng ý với cái giá này, Tô Tuyết Phi ném tờ séc xuống trước mặt Đường Tinh Khanh bực dọc nói chế giễu cô: “Thế nào? Số tiền này cô vẫn không bằng lòng sao? Tôi đã nghe nói rồi, cô là dựa vào quan hệ nên mới được làm thư ký cho Lưu, hơn nữa Lưu muốn cho cô thôi việc, cô lại còn mặt dày không chịu đi.”
“Tôi biết loại phụ nữ như cô đang nghĩ gì, ở lại bên cạnh người đàn ông vừa tài giỏi vừa nhiều tiền, không phải vì tiền thì cũng là vì con người anh ta. Cho dù là loại nào thì tôi cũng không cho phép tình huống đó xảy ra. Tôi cũng chẳng ngại nói cho cô biết, khi nào Lưu quay lại thành phố A thì chắc chắn sẽ dẫn tôi về cùng, đến lúc đó anh ấy còn công khai thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi nữa, còn cô... Tôi khuyên cô tốt nhất bây giờ nên biết điều cầm tiền mà biến đi, đợi đến khi về thành phố A rồi, chỉ sợ sẽ khiến cô đi càng khó khăn hơn thôi!”
Từng câu từng chữ Tô Tuyết Phi nói ra như mũi kim cắm lên người Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh nghe Tô Tuyết Phi nói xong, cô hiểu ra ngay, Tô Tuyết Phi đang cảm thấy cô chướng mắt nên muốn đuổi cô đi. Trước tiên không nói cô ta thấy mình là loại người như thế nào, nhưng câu sau đó nói Đông Phùng Lưu sẽ đưa cô ta về thành phố A khiến cho Đường Tinh Khanh cảm thấy rất nực cười.
Chỉ số IQ quá thấp!!!
Bỏ đũa trong tay xuống, Đường Tinh Khanh thong thả cầm khăn ăn lên lau miệng, nhìn Tô Tuyết Phi cười nói: “Cô Tô chắc chắn là Đông Phùng Lưu sẽ vứt bỏ được người vợ chưa cưới kia để mà chọn đưa cô về nhà hay sao?”
Nhìn Đường Tinh Khanh có vẻ rất bình tĩnh, vẫn trả lời cô với vẻ mặt thờ ơ, nhưng thực tế thì lời của cô ta rất sắc bén.
Nghe những lời Đường Tinh Khanh nói, ánh mắt Tô Tuyết Phi có chút không được tự nhiên, nhưng chút không tự nhiên này đã bị cô đè nén xuống rất nhanh, cô hất cằm lên tự tin nói: “Đương nhiên rồi, chuyện này là Lưu nói với tôi mà!”
Nói xong câu này, Tô Tuyết Phi liền cảm thấy chột dạ, thực ra câu sau là cô ta tự bịa ra chứ Đông Phùng Lưu không hề thừa nhận với cô ta như vậy. Lúc đầu cô ta cũng không quá chắc chắn với suy nghĩ của Đông Phùng Lưu, mãi cho đến hành động sáng sớm nay của Đông Phùng Lưu, cô ta mới dám có chút khẳng định về Đông Phùng Lưu.
Tám mươi phần trăm Đông Phùng Lưu cũng nghĩ như vậy, cho dù không chính mồm thừa nhận nhưng Tô Tuyết Phi cũng có thể cảm nhận được, Đông Phùng Lưu có thể tốn nhiều thời gian và tiền bạc ra vì một người phụ nữ rồi cũng cô ta đi dạo phố mua quần áo như vậy, người đàn ông này chắc chắn là có ý gì đó với người phụ nữ kia.
Cho nên Tô Tuyết Phi mới dám cố làm ra vẻ trước mặt Đường Tinh Khanh, nói ra những lời không biết trời cao đất dày là gì như vậy.
Đường Tinh Khanh thì ngược lại, nghe những lời Tô Tuyết Phi nói xong thì không cười ra nổi, trong lòng cô bỗng có chút mất mát, nghĩ đến thái độ mà Đông Phùng Lưu đối với Tô Tuyết Phi thì cũng không ngoại trừ có khả năng này.
Chỉ là Đường Tinh Khanh không hiểu, không phải Đông Phùng Lưu rất thích Doãn Thu Ngọc hay sao, kể từ lần Doãn Thu Ngọc bị tai nạn ở thành phố A thì trong lòng Đường Tinh Khanh đã nhận thấy Đông Phùng Lưu rất quan tâm để ý đến cô ấy.
Đường Tinh Khanh cảm thấy trong lòng Đông Phùng Lưu chắc chắn là có vị trí của Doãn Thu Ngọc, nhưng lúc này Tô Tuyết Phi lại nói như vậy, chuyện này khiến cô có nghi ngờ với những gì cô nhận thấy.
Nếu không thì Đông Phùng Lưu vốn dĩ chính là một tên khốn nạn, kể cả tình cảm cũng vậy, ngay cả vợ chưa cưới ở bên anh ta sáu năm trời cũng có thể vứt bỏ vì một người khác bỗng nhiên chen vào giữa.
Có khả năng khác chính là...