Cho dù bây giờ Đông Phùng Lưu có chút không hài lòng về cô, nhưng trong lòng Tô Tuyết Phi cũng thấy là đáng cả, không sao hết, chỉ cần sau này cô cố gắng, nhất định sẽ thay đổi được cái nhìn của Đông Phùng Lưu đối với cô.
Trong lòng Tô Tuyết Phi vui mừng nghĩ, nhưng không hề hay biết trong lòng Đông Phùng Lưu đang tức giận như thế nào, anh không muốn động đến Tô Tuyết Phi nữa, cũng không muốn gượng ép cười đùa với cô nữa, không giữ mối quan hệ dịu dàng mập mờ kia nữa.
Bữa cơm này đến đây cũng nuốt không trôi nữa rồi, Đông Phùng Lưu thanh toán xong rồi đưa Tô Tuyết Phi về nhưng chẳng vui nổi, tuy trong lòng Tô Tuyết Phi không vui nhưng trên mặt vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo.
Lúc này tất cả tội lỗi đều đổ hết lên đầu Đường Tinh Khanh, nếu như không phải cô ta nổi điên lên thì Đông Phùng Lưu cũng sẽ không kết thúc lịch trình hôm nay sớm đến vậy, cô còn muốn hôm nay cố gắng thêm chút nữa để cho mối quan hệ giữa cô và Đông Phùng Lưu phát triển thêm một bước nữa.
Bây giờ xem ra không được rồi.
Đông Phùng Lưu cũng không để tâm xem rốt cuộc Tô Tuyết Phih đang nghĩ cái gì, cả đoạn đường vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chẳng nói năng gì đưa thẳng Tô Tuyết Phi về nhà, ngồi trên xe đợi cô gọi người làm ra chuyển hết đồ ở ghế sau đi rồi chào qua loa xong lái xe đi luôn.
Trở về khách sạn, Đông Phùng Lưu chạy thẳng đến phòng Đường Tinh Khanh, đứng trước cửa rồi giơ tay lên gõ.
Rất nhanh cửa đã mở ra, cửa mới mở ra được một nửa, Đông Phùng Lưu đã nhanh tay đẩy cửa ra bước vào trong, không đến hai giây, anh lách người vào rồi lấy chân đóng cửa lại ngay.
Cùng với tiếng “Bụp” một cái, cơ thể Đường Tinh Khanh cũng theo đó bị Đông Phùng Lưu đẩy vào tường, tiếp theo là cơ thể tràn đầy hơi thở mãnh liệt của Đông Phùng Lưu đè xuống, rồi hôn lên đôi môi cô rất chuẩn xác.
“Ưm!”
Bất ngờ bị như vậy nên Đường Tinh Khanh ngây người luôn, sau khi cô tức giận đùng đùng trở về khách sạn, phát hiện ra mình ăn vẫn chưa được no nên mới gọi đồ ăn ngoài đến. Tiếng chuông cửa vừa rồi, cô tưởng đó là người mang đồ ăn đến nên không nghĩ gì đã ra mở của ngay.
Nhưng điều khiến cô không ngờ đó chính là, Đông Phùng Lưu vốn phải đi hẹn hò với người đẹp lại đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng cô, lại còn bước vào nhanh như vậy, một loạt các động tác xảy ra liên tục khiến cho Đường Tinh Khanh sợ đến ngẩn người luôn.
Đợi lúc cô phản ứng lại thì đầu lưỡi của Đông Phùng Lưu đã khéo léo xông vào trong miệng cô, đang dẫn lưỡi của cô nhảy múa.
“Ưm, ưm...” Đường Tinh Khanh không chịu nổi mà phát ra tiếng chống cự, sau đó lấy lại tinh thần, dùng sức đánh vào cánh tay Đông Phùng Lưu, có ý bảo anh buông mình ra.
Nhưng Đông Phùng Lưu vẫn điên cuồng như cũ, nụ hôn mang theo sự trừng phạt điên cuồng như vũ bão nhằm vào Đường Tinh Khanh, anh không ngừng gặm cắn đôi môi anh đào của Đường Tinh Khanh, rồi lại dùng đầu lưỡi ngang tàng không cho kháng cự quấn lấy cô, ép cho lưỡi cô phải nhảy múa cùng với mình.
Đường Tinh Khanh vốn còn đang chìm trong cơn tức giận đối với Đông Phùng Lưu, bản thân vẫn chưa tha thứ cho anh, anh lại dám chạy đến hôn cô, chuyện gì đang diễn ra vậy!
Xét từ con mắt của Đường Tinh Khanh thì Đông Phùng Lưu chính là một tên điên, những việc anh làm trong hai ngày nay hoàn toàn không bình thường, cô không hiểu nổi Đông Phùng Lưu đang muốn làm cái gì nữa.
Dù sao cũng mặc kệ anh muốn làm gì, Đường Tinh Khanh cũng không cho phép anh dùng mồm đã đi hôn người phụ nữ khác rồi để hôn lại cô!
Cũng mặc kệ sáng sớm nay có phải cắn đầu lưỡi anh bị thương hay không, thấy không đẩy được Đông Phùng Lưu ra, trong lúc cấp bách, Đường Tinh Khanh lại dùng sức cắn mạnh vào lưỡi anh một lần nữa, mùi máu tanh rất nhanh lại lan tỏa trong khoang miệng của hai người, nhưng lần này Đông Phùng Lưu không để tâm chuyện này, anh vẫn hung hăng như trước rồi lại bất chấp tất cả mà hôn Đường Tinh Khanh.
Để tránh không cho Đường Tinh Khanh cắn mình thêm lần nữa, Đông Phùng Lưu giơ tay giữ chặt hai cánh môi của Đường Tinh Khanh để miệng cô ở trong trạng thái không thể nào khép lại được.
Theo tư thế này thì Đông Phùng Lưu càng dễ dàng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Đường Tinh Khanh nhảy múa... Khung cảnh kia vô cùng mập mờ.
Đồng thời bàn tay khác của Đông Phùng Lưu lại đưa lên cổ áo của Đường Tinh Khanh, động tác thô bạo xé quần áo của cô ra, rất nhanh thì đồ lót của Đường Tinh Khanh đã lộ hết ra ngoài, vẻ đẹp lộ hết ra ngoài không sót chút gì.
Đông Phùng Lưu ép Đường Tinh Khanh vào giữa anh với bức tường, bàn tay thô ráp đặt lên nơi mềm mại, sau mấy trận thì Đường Tinh Khanh đến sức để đẩy Đông Phùng Lưu ra cũng không còn nữa rồi.
Cô không rảnh đi hận Đông Phùng Lưu, cũng không nghĩ được vừa rồi bọn họ còn cãi nhau ở nhà hàng, trong đầu Đường Tinh Khanh hoàn toàn trống rỗng, cơ thể lúc này chỉ còn biết phối hợp với động tác của anh.
Hai người từ cửa đến sô pha, rồi lại từ sô pha lên giường, đợi đến khi hai người lên đến giường thì cơ thể Đường Tinh Khanh đã mềm nhũn ra rồi...
Quần áo trên người Đông Phùng Lưu tuy đã sộc sệch nhưng vẫn chưa cởi được chút nào ra...
Dường như lúc này Đông Phùng Lưu thật sự muốn ăn luôn cô... Trong lúc mơ mơ màng màng, Đường Tinh Khanh nhận ra, hai người làm như vậy là không đúng, cô không thể nảy sinh tình cảm với Đông Phùng Lưu được, cô không muốn...
“Đừng...” Đường Tinh Khanh hét lên.
Nhưng Đông Phùng Lưu lại không thèm để ý đến cô, anh ghé mặt đến sát bên tai cô rồi thở hổn hển, cắn nhẹ vào vành tai Đường Tinh Khanh, giọng Đông Phùng Lưu khàn khàn nói: “Đã biết lỗi hay chưa?”
“Lỗi?” Cuối cùng Đông Phùng Lưu cũng nói chuyện với cô, ý thức của Đường Tinh Khanh cũng kéo về được một chút nhưng đầu cô vẫn ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, cô hỏi lại: “Tôi sai ở chỗ nào?”
“Em còn dám hỏi sai ở đâu à?” Đông Phùng Lưu dùng sức để lại dấu ấn của mình trên cổ Đường Tinh Khanh, anh ngẩng đầu lên nhìn Đường Tinh Khanh, trong mắt mang theo sự nghiêm khắc: “Hôm nay ở nhà hàng tại sao em lại nói muốn rời xa anh? Tại sao lại nhận tờ séc của Tô Tuyết Phi?”
Nghe thấy lời nói mang theo vẻ bực dọc của Đông Phùng Lưu, lúc này Đường Tinh Khanh mới tỉnh táo hoàn toàn, mặc kệ tư thế của hai người lúc này như thế nào, cô trừng mắt lên nhìn Đông Phùng Lưu không chịu tỏ ra yếu kém, tức giận nói: “Tôi mới phải hỏi anh xảy ra chuyện gì đây này! Đang yên đang lành sao tự nhiên lại nổi điên lên thế? Anh hỏi tôi thì được tác dụng gì, anh đi mà hỏi Tô Tuyết Phi ý! Là cô ta chủ động đưa tờ séc cho tôi mà! Đâu phải tôi đòi cô ta đâu! Anh nổi điên lên với tôi làm gì!”
Dục vọng vừa mới bị khơi ra, bây giờ lại bị thay thế bằng tức giận, Đường Tinh Khanh đẩy Đông Phùng Lưu ra, kéo chăn lên quấn chặt mình lại.
Đông Phùng Lưu không kịp chuẩn bị nên bị đẩy sang một bên, anh giữ tay Đường Tinh Khanh lại rất nhanh, rồi nhìn thẳng vào cô hỏi: “Cứ coi như là cô ta đưa cho em đi, vậy thì em cũng không được nhận chứ, em là thư ký của anh, dựa vào đâu mà lại đi nghe lời của người khác chứ!”
Lời của Đông Phùng Lưu khiến cho Đường Tinh Khanh nghe xong cảm thấy rất khó hiểu, cô hét lên với Đông Phùng Lưu: “Tại sao tôi lại không thể nhận? Chẳng nhẽ tôi lại phải tiếp tục ở lại xem hai người ân ái với nhau sao? Tôi còn không biết điều biến đi, ở đấy làm kỳ đà cản mũi hai người à!”
“Em...” Nghe vậy, trong mắt Đông Phùng Lưu lóe lên một tia sáng, vẻ mặt của anh ta có chút thả lỏng rồi nhìn Đường Tinh Khanh hỏi: “Em để ý đến chuyện giữa anh và Tô Tuyết Phi như vậy có phải là vì em thích anh không?”