“Làm sao có thể như vậy…”
Mấy câu nói kia của anh hoàn toàn khiến cho Tô Tuyết Phi đờ đẫn. Vì danh dự của một người phụ nữ, cô ta không cho phép chính mình dùng loại phương thức chật vật không chịu nổi này để kết thúc, hơn nữa cô ta còn là người có lòng tự trọng cao như vậy.
Vô số ý nghĩ nhanh chóng chuyển động trong đầu cô ta, cuối cùng, cô ta nhìn về phía Đông Phùng Lưu, vẫn là dáng vẻ bị tổn thương như cũ, nhưng nét mặt lại có nhiều hơn một tia kiên quyết cùng lạnh lùng, vì đoạn tình cảm này mà làm chút tranh thủ cuối cùng, “Anh không thể đối xử với em như vậy, hai nhà chúng ta còn có hạng mục hợp tác ràng buộc. Nếu như anh từ chối em, vậy thì em có thể thuyết phục bố hủy bỏ lần hợp tác này của anh. Đến lúc đó, tiền vốn của anh sẽ bị tổn thất rất nhiều.”
Bộ mặt thực sự của cô ta cuối cùng đã lộ ra rồi, thế nhưng cô ta cũng không thèm quan tâm. Vì đoạn tình cảm này, cô ta không ngại mang hạng mục hợp tác ra uy hiếp anh.
Nghe vậy, anh khẽ híp mắt, vẻ mặt thờ ơ, nói: “Chuyện này cũng không phiền cô Tô phải hao tổn tâm trí. Về vấn đề hạng mục hợp tác, tối qua tôi đã ký hợp đồng với bác trai. Tôi tin rằng ông ấy sẽ không chịu bỏ ra khoản tiền vi phạm hợp đồng giá trị vô cùng lớn kia.”
“Hơn nữa bác trai cũng biết tình hình trong nhà tôi. Về chuyện tình cảm đối với cô Tô, tôi cũng đã kể rõ đầu đuôi cho bác trai, ông ấy tỏ ý rất hiểu cho tôi. Vì sự hòa thuận của mọi người, tôi khuyên cô Tô đừng u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy sẽ tốt hơn.”
“Làm sao có thể như thế…” Lúc này, sắc mặt cô ta lập tức xám như tro tàn. Cô ta vốn kiêu ngạo, tự tin, đứng thẳng lưng, cũng dần không thể duy trì được dáng vẻ ban đầu. Hai mắt cô ta vô thần nhìn xuống mặt đất, tràn đầy bi thương cùng không thể tin được.
Bộ dạng này của cô ta, bỗng khiến Đường Tinh Khanh có chút đau lòng, cô dường như trông thấy chính mình sáu năm trước. Bản thân cô lúc đó cũng giống cô ta, cho rằng vốn dĩ tất cả đều là chuyện đương nhiên, thế nhưng kết quả thường vượt ra khỏi dự đoán của mình, kết cục cuối cùng luôn khiến cho mình khó có thể tiếp nhận.
Cô không nhịn được, ở phía sau lưng lôi kéo tay anh, để anh đừng nói thêm nữa.
Cảm nhận được quần áo của mình đang lắc lư, anh khẽ nghiêng đầu, hờ hững nhìn lướt qua cô. Anh hiểu rõ trò khôi hài này nên kết thúc ở đây.
Anh trở tay nắm chặt tay cô, thái độ lạnh nhạt nói với Tô Tuyết Phi: “Những gì nên nói tôi đều đã nói rõ ràng, làm phiền cô Tô đừng quấy rầy tôi nữa. Hy vọng cô có thể sớm tìm được người đàn ông như ý, gặp lại sau.”
Nói xong, anh liền lập tức kéo Đường Tinh Khanh quay người vào phòng, cũng không thèm quay đầu lại mà đóng cửa, ngăn cách cô ta ở bên ngoài.
Trong lời nói kiên quyết của anh, cô lại nghe ra sự lạnh lùng cùng vô tình. Cô cũng biết, Đông Phùng Lưu sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người phụ nữ như vậy. Không phải anh ta chưa từng gặp qua phụ nữ có dáng người nóng bỏng, làm sao có thể động tình với người vừa mới gặp qua một lần chứ.
Nghĩ tới đây, cô lại nhớ đến chính mình. Bi kịch của Tô Tuyết Phi đã diễn ra ở trước mặt cô, nói không chừng trong lòng anh cũng có tính toán với cô, cho nên mới tốt với cô như vậy…
Nhận thức sâu sắc này khiến lòng cô cảm thấy hoàn toàn lạnh lẽo, đúng vậy, cô cần phải tỉnh táo một chút, không thể tiếp tục bị lòng tốt của anh mê hoặc nữa. Nếu làm không tốt, cô sẽ lại quay về bị kịch của sáu năm trước.
Nghĩ tới đây, cô liền hất tay anh ra, giọng điệu mang theo mỉa mai, nói: “Không ngờ tổng giám đốc của chúng ta thật sự rất tuyệt tình. Một cô gái tốt như thế, vậy mà lại bị anh bỏ rơi. Ít nhất cô ta cũng thật lòng thích anh…”
Nghe vậy, anh chỉ nhìn thoáng qua cô, cũng không thèm để ý thái độ lạnh lùng của cô. Anh trực tiếp vòng qua cô đi tới ngồi xuống sofa, lạnh nhạt nói: “Vậy thì thế nào, anh không hề thích cô ta. Nếu như anh đều phải chịu trách nhiệm với mỗi người phụ nữ thích anh trên thế giới này, vậy thì chẳng phải bây giờ phụ nữ đã xếp thành đàn trong nhà anh sao.”
Lời nói của anh hợp lý, nhưng lạnh lùng tàn nhẫn. Đường Tinh Khanh vẫn duy trì khoảng cách với anh, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn anh, chất vấn: “Đã như vậy, vì sao anh còn cho cô ta hy vọng? Vì sao lại đối xử với cô ấy tốt như vậy, chẳng lẽ anh không biết, đối với bất kỳ người phụ nữ nào mà nói, đây đều là cám dỗ chết người hay sao? Nếu như anh không thích cô ta, thì không nên cho cô ta ảo tưởng.”
“Anh cho cô ta hy vọng?” Anh khẽ nhếch môi cười nhạt, bày ra dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, cười nhạo nói: “Anh cho rằng cô ta là người phụ nữ thông minh, hiểu rõ anh đối với cô ta như vậy chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi, không ngờ cô ta lại tưởng thật… Chơi không vui.”
Chơi…
Câu nói này của anh khiến cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều rơi vào trong quan tài băng. Thì ra ở trong mắt anh, đối tốt với một người phụ nữ, chẳng qua cũng là gặp dịp thì chơi, chỉ là anh dùng để vui đùa thôi sao?
Vậy cô thì sao, có phải trong mắt anh, cô cũng là người phụ nữ như vậy?
Toàn thân cô lạnh đến mức không còn cảm giác, phải hao tốn sức lực thật lớn mới có thể khiến cho mình mở miệng nói chuyện: “Đông Phùng Lưu, coi như tôi đã hoàn toàn nhìn rõ anh. Anh chính là tên khốn kiếp từ đầu đến đuôi, căn bản không đáng để người khác thích.”
Lời nói của cô khiến anh có chút sửng sốt, anh không rõ vì sao cô lại đột nhiên tức giận như vậy. Nghĩ đến những lời mình vừa mới nói, anh bỗng nở nụ cười, dùng ánh mắt đùa giỡn hứng thú nhìn cô, hỏi: “Chẳng lẽ em tưởng thật? Không phải em đã nói không thích anh sao?”
Thật ra anh nói như vậy chỉ đơn giản là trêu chọc cô, muốn cô thừa nhận thích mình, cũng không hề có ý khinh thường cô.
Thế nhưng ở trong mắt cô, nụ cười bỡn cợt kia của anh liền khiến lòng cô hoàn toàn lạnh lẽo. Vừa rồi cô còn đang nghi ngờ không biết anh có thể cũng đối với mình như vậy hay không. Bây giờ anh lại chính mồm thừa nhận.
Không phải ý anh là, anh cũng coi cô như gặp dịp thì chơi sao. Sau đó lại tới hỏi cô, có phải cô đã tưởng thật hay không.
Được lắm! Thì ra từ đầu tới cuối, Đông Phùng Lưu đều xem cô như con khỉ mà đùa giỡn. Tốn công cô còn tưởng rằng sau khi mất đi trí nhớ, cả người anh đều đã thay đổi tốt hơn.
Bây giờ nhìn lại, đơn giản chính là mắt cô bị mù. Cô đã tin nhầm người.
Cô tức giận đến mức toàn thân run lên. Cô đưa tay chỉ về phía cửa, lời nói ra cũng không khống chế được âm lượng, gần như gào to: “Đông Phùng Lưu! Anh cút cho tôi! Tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
Thường nói lòng dạ đàn bà giống như kim dưới đáy biển, lúc này anh quả thật không hiểu nổi suy nghĩ trong lòng cô. Bị cô quát to như vậy, sắc mặt anh cũng không tốt lắm.
Anh lập tức ngồi thẳng người, đi tới bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống cô, không vui hỏi: “Đường Tinh Khanh, em tức giận như vậy làm gì? Anh đối xử với Tô Tuyết Phi thế nào đó là chuyện của anh, không phải em luôn miệng nói không thích anh sao? Nếu đã không thích, tại sao đau lòng vì chuyện của anh?”
Cô trợn to hai mắt nhìn anh, tức giận đến mức khóe mắt đều ửng đỏ. Tên khốn kiếp này lại vẫn dám có lý chẳng sợ mà trách móc cô như vậy sao?