Kết thúc nụ hôn, Đường Tinh Khanh bắt đầu tỉnh táo lại, khi cô nhìn thấy gương mặt được phóng to ngay trước mắt mới giật nảy mình, muốn trốn về sau theo phản xạ có điều kiện, nhưng Đông Phùng Lưu lại nhanh hơn cô một bước, anh đưa tay giữ chặt gáy cô, hôn một nụ hôn sâu hơn.
Đường Tinh Khanh vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn trong trạng thái mơ hồ, cơ thể cô vô thức phối hợp với động tác của Đông Phùng Lưu.
Hai người càng hôn càng kịch liệt, cũng may Đông Phùng Lưu biết kìm chế, ý thức được đang ở công ty nên mới dừng lại, anh vỗ nhẹ vào mặt Đường Tinh Khanh, khẽ nói: “Được rồi, về nhà thôi!”
Lúc này Đường Tinh Khanh mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cô sờ lên chỗ vừa bị Đông Phùng Lưu vỗ nhẹ, thầm nghĩ bản thân đúng là không cẩn thận, ngồi chờ như vậy mà cũng ngủ quên mất.
Nếu không phải vậy thì Đông Phùng Lưu cũng không có cơ hội, bởi vì bọn họ đang ở công ty!
Đường Tinh Khanh thấy đã hơn mười một giờ đêm rồi, không khỏi thở phào một hơi, muộn như vậy rồi hẳn là sẽ không có ai thấy được…
Tuy nhà của Đường Tinh Khanh cách công ty rất gần, nhưng Đông Phùng Lưu vẫn kiên quyết muốn đưa cô về nhà. Đường Tinh Khanh thấy đã muộn rồi, một mình cô đi về cũng không an toàn, vì vậy cũng không từ chối.
Nào ngờ khi Đông Phùng Lưu đưa cô về đến nhà, anh cũng xuống xe theo, Đường Tinh Khanh nhìn thấy hành động của Đông Phùng Lưu, cô vô cùng kinh ngạc.
“Tổng giám đốc, anh xuống xe làm gì? Anh không về nhà sao?”
Đông Phùng Lưu liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nói: “Đêm nay anh ở nhà của em!”
Nói xong, anh sải bước đi vào.
“Không… Chờ một chút!” Đường Tinh Khanh vội vàng đi lên trước mặt Đông Phùng Lưu, cô thở hổn hển: “Tổng giám đốc, anh làm như vậy không thích hợp lắm đâu, anh là ai chứ, sao có thể ở cùng chỗ với tôi được?”
Nghe thấy lời nói của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu quay đầu nhìn về phía cô, hỏi ngược lại: “Anh là ai?”
“À… không…” Lúc này, Đường Tinh Khanh mới ý thức được bản thân vừa nói sai, chỉ vì muốn ngăn chặn Đông Phùng Lưu nên cô mới hoảng loạn mà nói ra ý nghĩ trong lòng. Cô ổn định lại tinh thần, nghiêm túc nói: “Trai đơn gái chiếc, ở cùng nhau không tốt lắm đâu. Hay là tổng giám đốc đi về nhà của mình thì hơn, dù sao anh cũng có xe, đi lại cũng thuận tiện.”
“Có sao đâu? Cũng không phải là chưa từng ở cùng một phòng…” Đông Phùng Lưu phản bác.
Cho nên đây mới là vấn đề đó!
Đường Tinh Khanh không biết nên làm thế nào, cô không muốn tiếp tục mối quan hệ mập mờ này với Đông Phùng Lưu nữa, nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Doãn Thu Ngọc phát hiện.
Nhưng xem ra, lúc này cô không tìm được lý do nào để thuyết phục Đông Phùng Lưu…
Thấy Đường Tinh Khanh không nói gì, Đông Phùng Lưu còn nói thêm: “Hôm nay bận rộn cả ngày rồi, không muốn lái xe về nhà. Hơn nữa, nhà em cũng gần công ty, ngày mai đi thẳng tới công ty là được.”
Giọng nói của anh mang theo chút mệt mỏi, Đường Tinh Khanh nghe xong, cô dựa vào ánh sáng le lói của đèn đường để nhìn lên mặt Đông Phùng Lưu, phát hiện gương mặt đẹp trai của anh cũng mang theo vẻ mệt mỏi, thấy vậy, Đường Tinh Khanh cũng không tiện từ chối nữa.
Tuy Đường Tinh Khanh không cam lòng, nhưng cô vẫn nhường nhịn anh: “Được rồi, nhưng tôi phải nói trước với anh, lần này anh chỉ có thể ngủ trên ghế sofa, không được ngủ trên giường của tôi!”
“Ghế sofa cứng lắm…” Đông Phùng Lưu vừa nhíu mày định từ chối thì đã bị Đường Tinh Khanh chặn lại.
“Nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ không cho anh vào nhà!”
“Được…”
Đông Phùng Lưu đi theo sau lưng Đường Tinh Khanh, vừa vào đến nhà, Đông Phùng Lưu lập tức kêu đói bụng.
Đường Tinh Khanh nhớ ra từ sau khi ăn bữa cơm lúc xế chiều kia thì bọn họ chưa ăn gì, nghe Đông Phùng Lưu nói vậy cô cũng cảm thấy hơi đói bụng, vì vậy lập tức xuống bếp nấu hai bát mì, hai người ăn một bữa khuya đơn giản.
Đông Phùng Lưu vừa ăn, vừa cười thầm trong lòng.
Đêm nay anh cố tình ở lại đây, nguyên nhân lớn nhất là vì muốn ở cùng với Đường Tinh Khanh. Mặc dù chỗ này hơi nhỏ, nhưng rất có cảm giác gia đình. Ăn đồ Đường Tinh Khanh nấu, hai người im lặng ăn một bữa cơm, chuyện này khiến anh cảm thấy như có người bầu bạn, khiến anh vô cùng lưu luyến…
Nếu như có thể thì anh thật sự rất muốn sống như vậy với Đường Tinh Khanh đến hết đời…
Mà Đường Tinh Khanh thì lại không nghĩ như vậy, cô chỉ muốn tranh thủ thời gian tìm được con trai, nhanh chóng kết thúc mối quan hệ kì cục này…
Sau khi ăn xong, Đường Tinh Khanh đi tắm trước, rồi nhanh chóng trở về phòng khóa cửa lại, không cho Đông Phùng Lưu cơ hội tiến vào.
Đông Phùng Lưu tắm rửa xong mới thử mở cửa phòng của Đường Tinh Khanh, phát hiện cô đã khóa trái cửa, anh nở nụ cười bất đắc dĩ, ngoan ngoãn đi đến chỗ ghế sofa ngủ một đêm.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra…
Rạng sáng ngày hôm sau, Đường Tinh Khanh bị tiếng chuông cửa đánh thức, khi đi qua phòng khách, cô thấy Đông Phùng Lưu vẫn đang ngủ say, cô vội vàng đi đến chỗ ghế sofa vỗ nhẹ vào người anh: “Nhanh dậy đi, sắp đến giờ làm việc rồi!”
Nói xong, Đường Tinh Khanh mới đi ra mở cửa.
Lúc đầu, Đường Tinh Khanh tưởng là sáng sớm như thế này thì chỉ có quản lý nhà trọ hoặc bác gái nhà đối diện tìm cô có chuyện gì mà thôi, đứng ở cửa ra vào nói chuyện là được rồi. Nhưng cô không ngờ rằng người đến tìm cô lại là Phương Minh…
“Phương, Phương Minh… sao cậu lại tới đây?”
Đường Tinh Khanh mở hé cửa, kinh ngạc nhìn người đứng bên ngoài.
“Sao tớ không thể tới chứ?” Phương Minh không vui đáp lại, đưa tay kéo cửa ra, bước vào trong nhà: “Tối hôm qua tớ đi hát karaoke với bạn, sau đó ngủ quên ở quán karaoke luôn, sáng nay bị người ta đuổi ra ngoài… Nghĩ đến nhà cậu cũng gần đây cho nên tớ…”
“Mẹ kiếp! Sao Đông Phùng Lưu lại ở đây? Đường Tinh Khanh! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Phương Minh vừa đi vào, vừa kể lại chuyện ngày hôm qua cho Đường Tinh Khanh nghe, nhưng cô ấy còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy một người trong nhà Đường Tinh Khanh. Cô ấy không thể tưởng tượng được người này sẽ ở đây, vì vậy vô thức nói tục một tiếng, sau đó tức giận nhìn Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh ngây ngẩn cả người, Phương Minh này đúng là quá tùy tiện, cô chưa kịp ngăn cản thì Phương Minh đã đi thẳng vào nhà, vừa vào đã nói lớn tiếng làm cho cô hết cả hồn. Đường Tinh Khanh nhìn Phương Minh, sau đó nhìn sang dáng vẻ ngái ngủ của Đông Phùng Lưu, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Một bên là cấp trên kiêm tổng giám đốc của cô, một bên là bạn thân nhiều năm, hơn nữa hai người này còn đối đầu với nhau… Đường Tinh Khanh cảm thấy cho dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này…
“Phương Minh… Tớ…” Đường Tinh Khanh vắt óc suy nghĩ, muốn tìm một lý do để lừa Phương Minh, nhưng cô chưa kịp nói xong thì Phương Minh đã cắt lời cô.
“Đường Tinh Khanh, cậu không cần nói gì nữa!” Phương Minh vung tay lên, ra hiệu cho Đường Tinh Khanh im miệng, sau đó cô ấy đi đến chỗ Đông Phùng Lưu, chống nạnh nhìn từ trên cao xuống, nhìn Đông Phùng Lưu đang lười biếng nằm trên ghế sofa, nói giọng trách móc: “Đông Phùng Lưu, có phải anh đã ép buộc Đường Tinh Khanh làm chuyện không nên làm hay không?”