Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ nhìn Phương Minh: “Cậu nói dễ nghe thật. Nhưng chuyện đâu có đơn giản như vậy chứ? Cậu thử nghĩ xem, nếu có một người đàn ông cả ngày đối xử tốt với cậu như vậy, hơn nữa còn ôm ấp cậu, cả ngày toàn làm mấy động tác thân mật như người yêu, cậu có thể thoải mái được không?”
“Chuyện này...” Phương Minh thử đặt mình vào trong tình huống đó, tích cách của cô ấy vốn tùy tiện, chơi bời cùng đàn ông lại rất cởi mở, cho nên cảm thấy không có vấn đề gì, lập tức gật đầu: “Cũng được mà...”
Nói xong, Phương Minh đột nhiên nghĩ đến Nam Cường Thịnh, cô ấy tưởng tượng chuyện giữa Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu trở thành chuyện của cô ấy và Nam Cường Thịnh, nghĩ đến cảnh một ngày nào đó Nam Cường Thịnh đột nhiên nói thích cô ấy, sau đó đối xử thân thiết với cô ấy như vậy, nhất định là cô ấy sẽ không đón nhận được...
Cảnh tượng kia nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất buồn nôn. Lúc này, Phương Minh mới lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được! Không thể đón nhận, tuyệt đối không thể đón nhận!”
Thấy Phương Minh cuối cùng cũng có thể hiểu được cảm nhận của mình, Đường Tinh Khanh thở dài nói: “Cậu biết thế là tốt rồi, mau nghĩ kế cho tớ đi, rốt cuộc tớ phải làm thế nào?”
“Chuyện này...” Phương Minh cũng rất bối rối, cô vò đầu bứt tai, cuối cùng mới đưa ra một chủ ý cho Đường Tinh Khanh: “Hay là cậu cũng đối xử tốt với anh ta, để cho anh ta kinh ngạc một phen, sau đó lộ nguyên hình? Tớ thấy hiện giờ đàn ông đều mắc chung một loại bệnh, đó chính là khi theo đuổi người khác thì đều rất cố chấp, chuyện gì cũng dám làm, nhưng khi bị người khác theo đuổi thì lập tức mất hứng, chỉ muốn tránh thật xa...”
Sau khi nghe xong, Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ nói: “Cậu đưa ra chủ ý ngu ngốc gì vậy? Còn có kế khác không?”
Bảo cô chủ động lấy lòng Đông Phùng Lưu sao? Thử tưởng tượng một chút mà Đường Tinh Khanh đã không cách nào chấp nhận nổi, cô không thể làm việc trái với lương tâm của mình như thế được... Bảo cô chủ động lấy lòng kẻ thù của mình sao? Hừ, đợi kiếp sau đi!
“Ừm...” Phương Minh đưa tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói: “Không có!”
“...” Đường Tinh Khanh không còn gì để nói.
Thì ra nói ra hay không cũng thế, Phương Minh đúng là không đáng tin cậy, nếu Phương Minh có thể nghĩ ra kế sách nào hay ho thì chắc lúc đó cô cũng già yếu mất rồi...
Thấy dáng vẻ thất vọng của Đường Tinh Khanh, Phương Minh có chút áy náy, cô ấy định cứu vãn mặt mũi của mình: “Thật ra lời tớ nói cũng không phải là không có lý, cậu suy nghĩ kĩ một chút đi, không nói đến chuyện anh ta có đá cậu không, nhưng nếu Đông Phùng Lưu thật sự thích cậu, cậu lại đối xử tốt với anh ta thì có khi anh ta sẽ nói toàn bộ chuyện của con trai cậu cho cậu biết...”
“Nhưng nếu cậu chậm chạp không dám tiến lên, thì tất cả sẽ chẳng có gì thay đổi cả, cậu vẫn sẽ bị anh ta theo đuổi như vậy, mà vĩnh viễn cũng không tìm được con trai bảo bối của mình...”
Cách nói này của Phương Minh cũng có lý, Đường Tinh Khanh nghĩ ngợi một chút, sau đó do dự gật đầu: “Được, vậy tớ về trước suy nghĩ kĩ một chút...”
“Ừm, cậu tự quyết định đi...”
Thấy mọi chuyện cuối cùng cũng xử lý xong, Phương Minh yên tâm tiếp tục ăn cháo, nhưng vừa ăn được hai miếng thì đột nhiên nhớ tới điểm mấu chốt của sự việc, cô ấy nghiêm túc hỏi Đường Tinh Khanh: “Vì sao Đông Phùng Lưu lại đột nhiên tỏ tình với cậu? Chẳng lẽ sau khi mất trí nhớ thì tính cách anh ta thay đổi, sau đó nhìn trúng cậu sao?”
“Tớ cũng không biết nữa...” Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ nhún vai: “Nhưng sau khi Đông Phùng Lưu mất trí nhớ thì giống như biến thành một người khác hoàn toàn vậy, không kiêu ngạo như trước đây nữa, cũng không khiến người khác cảm thấy xa cách khó gần. Hiện giờ anh ta bớt đi một phần sát khí, nhiều hơn vài phần dịu dàng... Nếu tớ biết được anh ta tỏ tình với tớ vì lý do gì thì tốt, ít ra tớ cũng biết được anh ta có thật sự thích tớ không...”
“Ha ha! Cậu đừng nói nữa!” Phương Minh khoát tay, cắt ngang lời Đường Tinh Khanh: “Chị gái à, giọng điệu nói chuyện này của cậu có chút không thích hợp đó! Sao tớ nghe giống như cậu thích anh ta vậy? Đường Tinh Khanh, cậu thành thật nói cho tớ biết đi, có phải cậu thích Đông Phùng Lưu rồi không?”
Biểu cảm của Phương Minh rất nghiêm túc, ánh mắt của cô ấy giống như muốn nhìn thấu Đường Tinh Khanh.
Trong lòng Đường Tinh Khanh chấn động, cô bị lời nói của Phương Minh dọa sợ...
Cô thích Đông Phùng Lưu sao? Sao có thể chứ?
Dường như không cần nghĩ ngợi, Đường Tinh Khanh lắc đầu cười: “Phương Minh, cậu đừng nói đùa nữa, sao tớ lại thích Đông Phùng Lưu được? Anh ta là kẻ thù giết cha của tớ đó! Tớ thích ai cũng được, nhưng tớ không thể nào thích Đông Phùng Lưu!”
“Cậu nói thật sao?” Biểu cảm của Phương Minh vẫn không buông lỏng chút nào, cô ấy chăm chú nhìn thẳng vào mắt Đường Tinh Khanh, nghiêm túc vô cùng.
Biểu cảm của Phương Minh khiến Đường Tinh Khanh có chút chột dạ, cô giả bộ bình tĩnh, lớn tiếng nói: “Đương nhiên là thật, tớ lừa cậu làm gì? Nếu tớ muốn lừa cậu thì sao tớ phải kể chuyện Đông Phùng Lưu thích tớ cho cậu nghe chứ?”
Đường Tinh Khanh nói rất có lý, Phương Minh nghi ngờ nhìn cô một lúc, sau đó nửa tin nửa ngờ, thu hồi tầm mắt lại, nghiêm túc nói: “Vậy thì tốt, nếu như tớ phát hiện ra cậu thích Đông Phùng Lưu thì tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu. Cậu thích ai cũng được, nhưng không thể thích tên khốn mất hết nhân tính như Đông Phùng Lưu, ai mà biết bao giờ anh ta sẽ khôi phục lại trí nhớ chứ?”
“Đường Tinh Khanh, tớ nói cho cậu biết, cậu phải luôn nhớ kĩ điều này, Đông Phùng Lưu là kẻ thù giết cha của cậu. Cậu vĩnh viễn không thể quên đi mối thù này! Nếu anh ta đối tốt với cậu, cậu cứ nhận lấy, không phải chỉ bị người ta sàm sỡ một tí thôi sao? Chỉ cần anh ta không cưỡng bức cậu thì những chuyện khác đều dễ nói... Nếu anh ta dám làm chuyện kia với cậu thì cậu hãy tìm tớ, tớ sẽ giết chết anh ta...”
Lời nói của Phương Minh vô cùng dứt khoát, không có một kẽ hở nào.
Đường Tinh Khanh nghe xong, tâm trạng nặng nề hơn vài phần. Thật ra cô hiểu vì sao Phương Minh lại kích động như vậy, bởi vì hai người đã sớm quen biết, cô từng dẫn Phương Minh về nhà, Phương Minh cũng biết cha của cô...
Bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, bố yêu con gái, đương nhiên sẽ đối xử với bạn của con gái rất tốt. Mà Phương Minh cũng yêu thích tích cách phóng khoáng của ông Đường, tình cảm hai người khá tốt, thỉnh thoảng còn cùng đi câu cá.
Có thể nói, giữa Phương Minh và bố của cô cũng có chút tình cảm, khi biết bố cô bị Đông Phùng Lưu hại chết, Phương Minh đã tức đến phát khóc.
Đó là lần đầu tiên Đường Tinh Khanh nhìn thấy Phương Minh rơi nước mắt, cô quen biết Phương Minh lâu như vậy, còn chưa từng thấy cô ấy khóc bao giờ. Bây giờ nghe được lời Phương Minh, lại nghĩ tới trước kia, nhất thời không kiềm nén được cảm xúc.
Đường Tinh Khanh cố gắng trấn tĩnh lại, cô an ủi: “Cậu yên tâm đi, đương nhiên tớ sẽ không thích Đông Phùng Lưu. Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, nhanh ăn sáng đi...”
“Ừm...”
Vừa nói đến chuyện quá khứ, hai người cũng chẳng còn tâm trạng ăn sáng nữa, chỉ ăn qua loa vài miếng, sau đó nhanh chóng tạm biệt nhau. Đường Tinh Khanh còn phải đi làm, Phương Minh cũng có việc riêng của mình.
Sau khi hai người chào tạm biệt, Phương Minh nhìn theo bóng lưng của Đường Tinh Khanh. Vừa nãy, khi cô ấy nhìn lên gương mặt Đường Tinh Khanh, cô luôn có cảm giác đã gặp một người có dáng vẻ giống hệt Đường Tinh Khanh ở đâu đó...