Trừ cái này ra, Đông Phùng Lưu còn nghĩ tới những lời Đường Tinh Khanh nói, hỏi anh có thấy một thằng bé tới công ty tìm anh không, còn hỏi rất nhiều lần, Đông Phùng Lưu chưa từng để ở trong lòng, bây giờ xem ra, Đường Tinh Khanh khi đó đang tìm con trai ruột của mình.
Nhưng dù có như vậy, hôm đó Đường Tinh Khanh vì sao lại nói, cô tìm con giúp bạn, không phải nói là tìm con trai của mình?
Trong lúc nhất thời, quá nhiều bí ẩn xuất hiện trong đầu Đông Phùng Lưu, anh không thể thích ứng, Đông Phùng Lưu nhìn Đường Ngũ Tuấn, vừa định hỏi gì, Đường Tinh Khanh lại khẩn trương ngắt lời anh.
“Tổng giám đốc, anh ăn sáng chưa? Anh vẫn chưa nói sao lại tới nhà tôi tìm tôi.” Đường Tinh Khanh cười cứng ngắc, cô cố gắng làm cho nụ cười của mình nhìn tự nhiên một chút, không đến mức bị Đông Phùng Lưu nhìn ra vẻ hoảng loạn của mình.
Lời Đường Tinh Khanh nói kéo Đông Phùng Lưu từ trong nghi vấn trở về, anh nhìn nụ cười của Đường Tinh Khanh, nói không để ý: “Anh thấy hôm nay hơn chín giờ em còn chưa đi làm, gọi điện thoại cho em lại không nghe, nghĩ em xảy ra chuyện nên tới nhà em tìm em. Không ngờ tới đây, nhấn chuông cửa nhưng không ai ra mở, anh lo lắng nên gọi thợ mở khóa đến...”
Vừa dứt lời, “tinh” một tiếng cửa thang máy lại mở, hai người trông như thợ mở khóa nhìn thấy trước thang máy có người, không khỏi sửng sốt.
Đường Tinh Khanh nghe thấy Đông Phùng Lưu nói vậy cũng sửng sốt, thấy phía sau có người, Đường Tinh Khanh chậm rãi quay lại, khi cô nhìn thấy thợ mở khóa mang theo một chiếc hộp dụng cụ tới, sắc mặt cũng thay đổi.
...
Nói một thôi một hồi mới mời được thợ mở khóa về, Đường Tinh Khanh thở phì phì đi từ chỗ cửa ra vào tới phòng khách, nhìn hai bố con nhàn nhã ngồi trên ghế sofa vẻ mặt hưởng thụ uống trà, ăn điểm tâm, lập tức giận không có chỗ trút.
“Đông Phùng Lưu, mớ hỗn loạn anh gây ra, dựa vào đâu mà kêu tôi dọn dẹp!” Đường Tinh Khanh tức giận nói.
Đông Phùng Lưu đang trò chuyện với thằng bé Đường Ngũ Tuấn kia, anh phát hiện thằng nhóc này thật thông minh, trò chuyện với nó giết thời gian căn bản không thấy mệt.
Nghe được lời Đường Tinh Khanh nói, anh lười biếng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Tinh Khanh, nói đến là đúng lý hợp tình: “Em là thư ký của anh, làm việc này cho anh là đúng rồi.”
Có cái đầu anh!
Đường Tinh Khanh mắng thầm trong lòng, có điều cô rất nhanh hết giận, bởi vì khi cô nhìn thấy Đông Phùng Lưu và Đường Ngũ Tuấn nói chuyện vui vẻ với nhau thì không khỏi ngây dại.
Hai bố con họ nhìn như vậy rất ổn, chỉ là...
Đường Ngũ Tuấn thằng nhóc này vừa rồi sẽ không thừa dịp cô không có ở đây, nói gì linh tinh với Đông Phùng Lưu chứ?
Không để ý tới Đường Tinh Khanh nữa, Đông Phùng Lưu nói với Đường Ngũ Tuấn: “Thế mà cháu lại là con trai Đường Tinh Khanh? Thoạt nhìn không giống nha, Đường Tinh Khanh ngốc như vậy, sao lại sinh ra một đứa con trai thông minh như vậy chứ, cháu tên là gì?”
“Cháu là Đường Ngũ Tuấn.” Đường Ngũ Tuấn cười tự hào, thằng bé cười hì hì: “Đương nhiên cháu là con trai của mẹ rồi, có điều trí thông minh của cháu toàn bộ đều là gien di truyền từ bố cháu, đây đều là công lao của bố cháu.”
Nghe Đường Ngũ Tuấn nói, Đông Phùng Lưu nhíu mày, anh nhớ lúc trước Đường Ngũ Tuấn nhận anh là bố, không khỏi hỏi: “Bố cháu là ai?”
“Bố cháu là...” Đôi mắt nhỏ của Đường Ngũ Tuấn xoay tròn, vừa định nói ra tên người đó, Đường Tinh Khanh lại cứ cất giọng từ phía sau thằng bé.
“Đường Ngũ Tuấn, hai người đang nói chuyện gì?”
Đường Tinh Khanh gấp lên, được lắm, cũng may cô trở lại nhanh, nếu như cô trễ thêm một bước, hậu quả này sao có thể thu dọn được?
“À ơ... Mẹ, mẹ trở lại nhanh thế.”
Đường Ngũ Tuấn cười ngây thơ, thằng bé xoay người ôm cánh tay mẹ mình, kéo cô đến ngồi giữa mình và Đông Phùng Lưu.
Sau đó dùng giọng nũng nịu nói rằng: “Mẹ ơi không có gì đâu, con và chú đang thảo luận về trí thông minh của mẹ thôi.”
“...” Đường Ngũ Tuấn nói làm Đường Tinh Khanh sầm mặt, cô không vui mà nhìn thằng bé chằm chằm, thằng nhóc này đang trả thù cô không cho nó nhận bố đẻ sao?
Đường Tinh Khanh cười nham hiểm, cô nói mà ý cười chỉ tới nửa miệng: “Thật sao, mẹ còn tưởng hai người đang nói chuyện bố con là ai chứ, cục cưng à, mẹ không phải đã nói với con rồi sao, bố con đã vào viện vì bị bệnh tâm thần từ lâu rồi, sau đó bị bệnh nhân khác đánh chết rồi mà? Về sau con đừng đi lung tung gặp ai cũng gọi bố nữa nhé, nếu không người khác sẽ coi con là quái vật.”
“Vậy sao...” Nghe Đường Tinh Khanh nói, Đường Ngũ Tuấn chỉ muốn bật cười, khóe mắt thằng bé len lén nhìn về phía Đông Phùng Lưu không hiểu gì ở một bên, trong lòng vẫn đang không ngừng nén cười, đến mức sắp bùng nổ rồi.
Nếu không phải là vì vừa rồi Đường Tinh Khanh uy hiếp, thằng bé đã sớm bật cười to, ha ha ha, lại còn nói bố nó là bệnh nhân tâm thần, cứ thế thì không chỉ mắng Đông Phùng Lưu là bệnh tâm thần, mà cũng mắng luôn cả ánh mắt của mình không tốt, chọn một người bị bệnh thần kinh làm chồng sao?
“Đương nhiên là vậy rồi, cục cưng à, về sau con không thể lại quên chuyện này nhé.” Trên mặt Đường Tinh Khanh mặc dù đang cười, trong lòng cũng đã lôi Đường Ngũ Tuấn ra xử tử vô số lần.
Khá lắm, đợi đến lúc có cơ hội, nhất định phải dạy dỗ thằng bé cẩn thận một phen, cái gì gọi là trên thế giới chỉ có mẹ là tốt!
Bố? Là cái quái gì chứ!
Không thèm để ý Đông Phùng Lưu còn ở bên cạnh, Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn cứ thế mỗi người một câu đấu khẩu.
“E hèm.” Cuối cùng, vẫn là Đông Phùng Lưu ho nhẹ thể hiện mình còn ở đó, anh nhìn Đường Tinh Khanh một lát, lại nhìn Đường Ngũ Tuấn một lát, nói đầy hàm ý: “Đường Tinh Khanh, cách ở chung của em và con trai mình thật thú vị, em vẫn luôn dạy trẻ con như vậy sao?”
Vừa nói, Đông Phùng Lưu vừa cảm thấy tiếc nuối, đáng tiếc, anh vốn còn muốn nghe xem Đường Ngũ Tuấn nói bố nó rốt cuộc là ai. Nếu vừa rồi nó còn nói như hôm đó, nghiêm trang đĩnh đạc nói mình chính là bố nó, Đông Phùng Lưu cũng chưa chắc đã không dám nhận đứa con trai này.
Dù sao trước anh đã từng tỏ tình với Đường Tinh Khanh, con trai của cô anh sẽ coi như con trai ruột của mình mà nuôi, mặc kệ bố ruột nó là ai, Đông Phùng Lưu đều không ngại.
Hơn nữa anh cũng muốn biết, hôm đó sao Đường Ngũ Tuấn lại muốn tới tìm mình, ngay trước mặt anh một mực khẳng định anh chính là bố nó. Nhìn đôi mắt giống mình của Đường Ngũ Tuấn, nếu như không phải xác thực mình trước đây chưa từng gặp Đường Tinh Khanh thì anh thật sự nghi ngờ, Đường Ngũ Tuấn chính là con trai của mình, mà Đường Tinh Khanh...
Chính là vợ anh.
Vậy cũng đỡ phí một chuyện tốt.
Nghĩ lại, Đông Phùng Lưu cảm thấy đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, anh thích Đường Tinh Khanh, muốn lấy cô về làm vợ. Còn Đường Ngũ Tuấn có phải con trai anh hay không, anh căn bản cũng không cần xoắn xuýt chuyện như vậy.