“Tổng giám đốc! Trẻ con không thể nuông chiều! Một khi quen là sẽ hư!” Đường Tinh Khanh thở phì phò quay đầu nhìn Đông Phùng Lưu.
Một bên là người phụ nữ mình thích, một bên là đứa bé đang ra vẻ đang thương, trước giờ Đông Phùng Lưu không am hiểu làm việc khó xử, anh quyết tâm, đưa tay giữ eo Đường Tinh Khanh lại, kéo cô lên trên đùi mình.
Cơ thể mềm mại ngã vào trong ngực, Đông Phùng Lưu ghé vào tai Đường Tinh Khanh, thấp giọng nói: “Đừng làm rộn, được không?”
Giọng nói trầm thấp của Đông Phùng Lưu vang lên bên tai cô, Đường Tinh Khanh nghe mà ngứa ngáy trong lòng, còn chưa kịp đắm chìm vào, ý thức được đây là ở trước mặt Đường Ngũ Tuấn, mặt Đường Tinh Khanh lập tức đỏ lên.
Cô vội vàng rời khỏi đùi Đông Phùng Lưu, đỏ mặt nói: “Tổng giám đốc, anh đừng như vậy, con của tôi còn ở đây mà!”
Đường Ngũ Tuấn cười gian xảo, thằng bé che cái miệng nhỏ nhắn, cười trộm nói: “Mẹ xấu hổ kìa.”
Biết Đường Ngũ Tuấn đang giả vờ đoan chính, Đường Tinh Khanh thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn thằng bé, nói: “Đường Ngũ Tuấn! Con im miệng ngay!”
“Ha ha, mẹ thẹn quá hóa giận, mặt đỏ quá...” Đường Ngũ Tuấn cười đến mức hai mắt híp hết lại thành một đường, dáng vẻ đó vô cùng thoải mái.
“Con!” Tính nghịch ngợm của Đường Ngũ Tuấn lại nổi lên, Đường Tinh Khanh biết thằng bé đang giả vờ trước mặt Đông Phùng Lưu, nhưng chính bởi vì như vậy Đường Tinh Khanh mới càng tức giận.
Đường Tinh Khanh vừa tiến lên định dạy dỗ Đường Ngũ Tuấn một trận lại bị Đông Phùng Lưu kéo tay lại.
“Đừng trẻ con như vậy, ngay cả con em cũng không bằng.” Đông Phùng Lưu bất đắc dĩ nói.
“Đông Phùng Lưu, anh mới biết thằng bé được bao lâu mà đã nói giúp nó rồi!” Đường Tinh Khanh trừng mắt giận dữ nhìn hai bố con kẻ xướng người họa, quả thực tức đến điên rồi.
Còn chưa nhận nhau đã giúp nhau xa lánh cô như vậy, nếu nhận nhau, vậy thì cô sẽ bị hai bố con này chỉnh chết!
Đông Phùng Lưu nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Lại nói, anh quen thằng bé còn lâu hơn quen em, em quên sao, thằng bé đến công ty sớm hơn em...”
Đông Phùng Lưu còn chưa nói hết lời đã bị Đường Tinh Khanh trừng mắt nhìn, bèn vội vàng sửa lại: “Cho dù thằng bé là con trai em, anh cũng không thể nhìn một đứa trẻ bị em bắt nạt được, em xem sự độ lượng này của em, làm sao làm mẹ người khác được?”
Còn không phải là bị anh ép hay sao!
Đường Tinh Khanh tức giận thầm nghĩ trong lòng.
May mà sau đó Đường Ngũ Tuấn không nói chuyện nữa, Đông Phùng Lưu trêu chọc cô mấy câu, Đường Tinh Khanh cũng chỉ đành ngậm miệng lại.
Thà nói là Đường Tinh Khanh đang tức giận, còn hơn là nói cô sợ Đường Ngũ Tuấn không cẩn thận lỡ miệng, thân phận của họ sẽ thực sự bị đưa ra ánh sáng. Đến lúc đó cho dù cô có gải thích nhiều hơn nữa thì Đông Phùng Lưu vẫn sẽ hoài nghi.
Đông Phùng Lưu đứng dậy ôm Đường Ngũ Tuấn đi xuống dưới tầng, Đường Tinh Khanh đi bên cạnh anh, không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc, sao anh lại đối xử tốt với thằng bé như thế? Còn ôm nó... Tôi còn chưa ôm bao giờ...”
Đông Phùng Lưu ôm cơ thể mềm mềm của Đường Ngũ Tuấn, không biết vì sao anh lại muốn gần gũi với Đường Ngũ Tuấn, nghe thấy lời Đường Tinh Khanh, anh liếc mắt nhìn cô, cười nói: “Em như thế này mà còn thề thốt nói mình là mẹ trẻ con? Nào có mẹ ruột nào lại hà khắc với con trai mình như thế.”
“Gì chứ.” Đường Tinh Khanh không phục trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, nói: “Thằng bé đã lớn như vậy rồi, tự nó có tay có chân, không biết tự đi hay sao? Đường Ngũ Tuấn, con xuống ngay cho mẹ!”
Nói rồi, Đường Tinh Khanh ra lệnh với Đường Ngũ Tuấn.
“Không muốn, con muốn dựa vào người chú, mẹ không ôm con, nhưng chú ôm con mà.” Lần đầu tiên trong đời được bố ruột ôm vào trong lòng, có nói thế nào Đường Ngũ Tuấn cũng sẽ không xuống, cho dù có bị mẹ mình mắng.
“Đường Ngũ Tuấn!” Đường Tinh Khanh trừng mắt nhìn, cô đưa tay muốn kéo Đường Ngũ Tuấn từ trong lòng Đông Phùng Lưu xuống.
Đông Phùng Lưu nghiêng người đi, không để Đường Tinh Khanh có cơ hội lợi dụng, anh bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đừng có nghiêm khắc với con mình quá, thỉnh thoảng cho thằng bé quyền thoải mái đi.”
Lời vừa dứt, cái mũ hình tượng người mẹ hà khắc đã bị người ta đội lên đầu rồi.
Được rồi, bây giờ cô hoàn toàn tự nhận mình xui xẻo rồi, nếu tiếp tục ngăn cản hành vi của Đường Ngũ Tuấn sẽ chỉ càng khiến Đông Phùng Lưu cảm thấy cô lại có hành vi ngược đãi trẻ con, nếu vì vậy mà cướp Đường Ngũ Tuấn đi thì mất nhiều hơn được.
Nhưng nhìn dáng vẻ thân mật của Đông Phùng Lưu và Đường Ngũ Tuấn, trong lòng cô lại không thoải mái, rõ ràng cô là người mẹ đã ở bên Đường Ngũ Tuấn năm năm nuôi nó khôn lớn, dựa vào đâu mà Đông Phùng Lưu vừa xuất hiện đã để anh được như mong muốn, thế nào cũng phải chịu chút khổ cực mới có thể ôm được con trai chứ.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Đường Ngũ Tuấn, còn có nụ cười mỉm nơi khóe miệng Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh thật sự... càng nhìn càng không vừa mắt.
Sau đó còn có chỗ Đường Tinh Khanh càng không vừa mắt hơn, khi lên xe, Đông Phùng Lưu để Đường Ngũ Tuấn ngồi ở ghế lái phụ, mà Đường Tinh Khanh lại ngồi ở ghế sau...
“Này.” Đường Tinh Khanh không cam chịu cô đơn gọi một tiếng, cô kéo Đường Ngũ Tuấn, nói: “Con với mẹ ngồi ghế sau, con ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến chú Đông Phùng lái xe.”
“Dạ? Con sẽ không làm ảnh hưởng đến chú Đông Phùng lái xe, con sẽ ngoan ngoãn ngồi đây không động đậy.” Đường Ngũ Tuấn chớp mắt, ngây thơ nói.
“Đường Ngũ Tuấn.” Đường Tinh Khanh bình tĩnh nhìn mắt thằng bé, ánh mắt mang theo uy hiếp, lúc này cô không dám nghiến răng nghiến lợi quát lên, nếu không Đông Phùng Lưu sẽ lại nói đỡ cho Đường Ngũ Tuấn.
Song, ngoài dự liệu của Đường Tinh Khanh, cho dù cô có thể hiện sự bình tĩnh lý trí, Đông Phùng Lưu vẫn sẽ giúp Đường Ngũ Tuấn.
Anh nhìn hai mẹ con xoay tới xoay lui, thản nhiên nói: “Được rồi, Đường Tinh Khanh, em ôm thằng bé, hai người đều ngồi ghế lái phụ không phải là được rồi hay sao.”
“...” Nghĩ vậy cũng đúng.
Sau đó, Đường Tinh Khanh nhận thua ngồi vào ghế lái phụ cùng Đường Ngũ Tuấn.
Chờ xe lái đi một đoạn, Đường Tinh Khanh mới phát hiện thì ra Đường Ngũ Tuấn làm vậy là có âm mưu, không phải thằng bé đơn giản là muốn mình và Đông Phùng Lưu ngồi cạnh nhau sao.
Được lắm, thằng nhóc con này, càng ngày càng nghịch ngợm rồi, lắm mưu kế như vậy, sau này sao tìm được cô gái nào thích thằng bé!
Đường Tinh Khanh ôm Đường Ngũ Tuấn, len lén nhéo một cái vào cánh tay nhỏ bé của Đường Ngũ Tuấn, tỏ vẻ cảnh cáo.
Đường Ngũ Tuấn uất ức nhìn mẹ, thằng bé đang làm việc tốt mà, sao mẹ còn trách thằng bé.
Đường Tinh Khanh im lặng trừng mắt nhìn Đường Ngũ Tuấn ý bảo thằng bé yên phận một chút, nếu lần sau còn như vậy, cô sẽ không để thằng bé gặp Đông Phùng Lưu nữa.
Đường Ngũ Tuấn không thể làm gì khác hơn là nước mắt lưng tròng ngồi yên không động đậy.
Không khí trên xe hơi cứng ngắc, Đông Phùng Lưu liếc mắt nhìn bên này, không nhịn được hỏi: “Con trai em đã năm tuổi rồi, cũng đến tuổi đi học rồi, sao em không cho thằng bé đi học?”
“Thằng bé...” Nhắc đến vụ này, Đường Tinh Khanh nhìn Đường Ngũ Tuấn, bởi trời sinh thông minh, Đường Ngũ Tuấn đã sớm học hết các sách cần học rồi.