Tác phẩm dựa vào bản thân, dựa vào đội ngũ sáng tạo ra thực sự hao tổn không ít công sức.
Sau khi nói xong lời nên nói, Đường Tinh Khanh xoay người định nói tin tức đáng mừng này cho đồng nghiệp, ông chủ lại gọi cô: “Đúng rồi Đường Tinh Khanh, vừa rồi ông chủ Tịch gọi điện thoại tới cho tôi, anh ấy nói lát nữa muốn dẫn cô đi ra ngoài một chuyến, nên hôm nay cô có thể tan làm sớm.”
“Tôi hả?” Đường Tinh Khanh không hiểu chỉ vào mình, đang yên đang lành, Tịch Song lại gọi mình ra ngoài trong giờ làm việc làm gì, theo lý mà nói, Tịch Song không phải là người không phân rõ công tư như vậy mới đúng.
“Ừ, hẳn là anh ấy sắp tới rồi, cô dọn dẹp chuẩn bị một chút đi.” Ông chủ cười gật đầu nói, nói xong, hắn vui vẻ đi liên lạc với người của tập đoàn quốc tế Đông Phùng.
Tuy trong lòng Đường Tinh Khanh hơi nghi ngờ, cuối cùng vẫn nhịn được, bỏ đi, cứ mặc kệ hắn đã, dù gì mình đang vui vì tác phẩm nhận được sự đồng ý của ông chủ, bây giờ bất cứ chuyện gì cũng không thể cản được tâm trạng vui vẻ của cô.
Trở lại phòng thiết kế, Đường Tinh Khanh công bố với mọi người việc tác phẩm được ông chủ đồng ý, lập tức một tràng hoan hô rộ lên.
Phải biết rằng, vì tác phẩm được làm ra trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ đã phải dằn vặt mấy ngày mấy đêm liên tục, dốc hết công sức tạo nên.
Lúc đầu nhiều người cũ trong phòng thiết kế đều cảm thấy không phục vì Đường Tinh Khanh vừa đến đã làm giám đốc, trải qua lần cố gắng phấn đấu này, sự cố gắng và năng lực làm việc của Đường Tinh Khanh mà họ thấy được đã hoàn toàn chinh phục họ.
Bây giờ trong phòng thiết kế, không ai không phục Đường Tinh Khanh, ai cũng coi Đường Tinh Khanh là giám đốc của họ, là thủ lĩnh có thể dẫn dắt phòng thiết kế của họ đi tới thành công!
Có chuyện vui thì có người muốn ăn mừng, chỉ chốc lát sau đã có người đưa ra ý kiến tối nay đi ăn mừng.
Vừa có người nhắc tới liền có người phụ họa, còn có người nói: “Ây da, mọi người thật không có lương tâm, lẽ nào đã quên giám đốc rồi ư? Giám đốc vào công ty lâu như vậy, chúng ta còn chưa đón tiếp đàng hoàng đó! Chi bằng nhân dịp ăn mừng lần này, mọi người cùng nhau làm đi!”
“Ây da! Đúng, đúng đó, tại sao tôi không nghĩ đến nhỉ!”
“Giám đốc, tiệc mừng công tối nay dù thế nào cô cũng phải đi nhé, không cần cô bỏ tiền, mọi người chúng tôi mời!”
“Đúng vậy đúng vậy...”
Không bao lâu sau, hơn mười người trong phòng thiết kế bàn tán ồn ào, không để Đường Tinh Khanh có cơ hội từ chối, mặc dù trong lòng Đường Tinh Khanh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn chính là vui vẻ.
Cô thích nhất cuộc sống và môi trường làm việc như thế, mọi người hòa thuận cùng làm việc, thỉnh thoảng đi tụ họp vui chơi.
Thế nhưng, một câu nói làm mất hứng xuất hiện.
“Không được, hôm nay giám đốc của mọi người có hẹn rồi.” Một giọng nói trầm ổn vang lên sau lưng Đường Tinh Khanh, sau đó, một tay khoác lên vai của Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh khó hiểu quay sang bên cạnh nhìn, phát hiện Tịch Song đã xuất hiện ở cửa phòng thiết kế từ lúc nào, bây giờ đang đứng bên cạnh cô, một tay khoác vai của cô.
“Tịch Song...” Đường Tinh Khanh thấp giọng gọi.
Tịch Song cười cười với cô, nụ cười như gió tắm nắng xuân.
Thấy vậy, mọi người trong phòng thiết kế vốn dĩ cảm thấy khó chịu vì nghe thấy lời nói của Tịch Song đều ngạc nhiên thốt lên, dĩ nhiên, ngoại trừ những đồng nghiệp nam.
Nhưng ngay cả nam cũng ngưỡng mộ vẻ ngoài của Tịch Song, mà nữ lại hoàn toàn say đắm.
Chủ yếu là Tịch Song vốn anh tuấn đẹp trai, vóc người cao lớn, bây giờ hắn đứng cạnh Đường Tinh Khanh lại lộ ra nụ cười đẹp chết người không đền mạng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Có người không nhịn được thì thầm với Đường Tinh Khanh: “Giám đốc, anh ấy có phải là bạn trai của cô không? Anh ấy thật đẹp trai...”
“Anh ấy...” Đường Tinh Khanh nhìn đồng nghiệp đó, vừa định giải thích đã bị Tịch Song cắt lời.
“Tôi là bạn trai của cô ấy.” Tịch Song cười thản nhiên.
Nghe lời Tịch Song nói, Đường Tinh Khanh kinh ngạc trong lòng, cô không khỏi trừng mắt nhìn Tịch Song, nhỏ giọng trách cứ: “Tịch Song!”
Tịch Song cười lắc đầu với cô, ý bảo lát nữa giải thích, thấy vậy, Đường Tinh Khanh đành cắn răng kiên nhẫn.
Thế nhưng ánh mắt giao lưu bình thường của hai người, lọt vào mắt mọi người lại được coi là tán tỉnh trước mặt, tình chàng ý thiếp. Hơn nữa Đường Tinh Khanh và Tịch Song rất xứng đôi, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, đây thật sự là đôi trai tài gái sắc!
Còn có người to gan đã không nhịn được nói: “Giám đốc! Cô đi hẹn hò với bạn trai đi! Tiệc mừng công gì gì đó có thể đổi ngày khác, hẹn hò quan trọng nhất!”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không muốn làm kẻ xấu phá vỡ uyên ương, nếu khiến bạn trai cô mất hứng thì phải làm sao, nhanh đi chơi đi!”
“Chính thế chính thế, khi nào hai người kết hôn đừng quên gửi thiệp cho chúng tôi là được...”
Mười mấy người tôi một lời cậu một lời lên tiếng, Đường Tinh Khanh sắp bị bọn họ làm cho tức chết rồi, bình thường sao không thấy họ nhiều chuyện như vậy, cái gì mà hẹn hò và kết hôn sinh con chứ, cô và Tịch Song không phải là quan hệ đó được không!
Đường Tinh Khanh nhịn không được lên tiếng ngăn cản: “Được rồi được rồi, mọi người đừng nói nữa, mau trở về làm việc!”
“Ây da, chẳng lẽ giám đốc đang xấu hổ...”
Ai mà biết, phản ứng của Đường Tinh Khanh trong mắt họ chính là thẹn quá hóa giận, trong lòng Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ vô cùng, lại không tiện bùng phát, lúc này vẫn là Tịch Song đứng ra giúp đỡ: “Được rồi, tôi mượn giám đốc của mọi người trước, lần sau có duyên gặp lại.”
Nói xong, hắn kéo Đường Tinh Khanh xoay người rời khỏi cửa.
Ngồi vào xe, Đường Tinh Khanh không nhịn được bực tức nói: “Sao anh có thể nói anh là bạn trai tôi trước mặt mọi người chứ, anh có biết điều này khiến tôi rất khó xử... Ngũ Tuấn, sao con cũng ở đây?”
Bởi vì tức giận nên Đường Tinh Khanh trực tiếp ngồi vào vị trí phía sau xe, cô lên xe trách móc một trận mới phát hiện người ngồi ở ghế lái phụ là con trai bảo bối.
Nghe Đường Tinh Khanh gọi tên mình, Đường Ngũ Tuấn cười hì hì quay đầu nhìn cô, nói: “Hi hi, mẹ, đã lâu không gặp.”
Nào có đã lâu không gặp... Rõ ràng sáng sớm nay mới gặp mà.
Đường Tinh Khanh liếc xéo Đường Ngũ Tuấn, tức giận hỏi: “Sao con cũng ra ngoài? Đây là... lát nữa muốn đi làm gì?”
“Mẹ đoán xem.” Đường Ngũ Tuấn cười như kẻ xấu.
Đường Tinh Khanh lướt mắt nhìn Tịch Song thắt dây an toàn như không có việc gì, không vui nói: “Tịch Song, anh chưa giải thích rõ với tôi, tại sao lại giả làm bạn trai tôi, anh như vậy thì tôi phải giải thích thế nào với các đồng nghiệp...”
So với sự trách móc của Đường Tinh Khanh, Tịch Song phản ứng khá bình thản, hắn tự tin cười cười, nói: “Nếu anh không giả làm bạn trai của em, em cảm thấy em có thể thoát khỏi tiệc mừng công hôm nay sao, nếu em đi, buổi tối nhất định sẽ có người chuốc em say mèm.”