Đông Phùng Lưu định muốn cô ngay tại đây để chứng minh chủ quyền của anh?
Nhưng Đường Tinh Khanh đâu phải là người dễ chịu thua, chưa kể đây là trận chiến đầu tiên với Đông Phùng Lưu từ sau khi cô chạy trốn. Chân muốn đá anh ta ra nhưng không ngờ lại bị anh đoán được. Anh ấn hai chân của Đường Tinh Khanh xuống khiến cô không thể di chuyển.
Sau nhiều lần tiếp xúc thân mật, Đông Phùng Lưu đã biết thói quen chống đối của cô. Dù cô nghĩ gì cũng không thể thoát khỏi sự tính toán của anh. Cô vật vã giãy giụa không muốn bị Đông Phùng Lưu cưỡng bức, càng không biết rằng cô càng vùng vẫy lại càng kích thích tính chiếm hữu của Đông Phùng Lưu.
Trong lúc Đường Tinh Khanh ngọ nguậy đã vô tình đụng trúng cái đó của Đông Phùng Lưu
Đông Phùng Lưu đau đớn kêu lên một tiếng, đôi mắt anh tối sầm lại. Anh nhấc hai tay cô lên đỉnh đầu rồi cúi xuống hôn cô thật sâu.
Đây là điểm mạnh nhất của anh. Miễn là anh muốn, Đường Tinh Khanh sẽ không bao giờ thoát khỏi bàn của anh, cho dù là trên giường hay ở đâu.
Nhưng Đường Tinh Khanh lại có một ưu điểm là cô rất bướng bỉnh, dù anh có mạnh đến đâu cô vẫn sẽ không cúi đầu chịu thua. Chỉ cần là chuyện mà cô đã quyết định thì không ai có thể lay chuyển!
Đường Tinh Khanh cắn răng hậm hực nghĩ: “Cả tay và chân đều bị anh khóa chặt? Không sao, mình vẫn còn có cái đầu!”
Dù đang hôn nhau nhưng cô vẫn cố gắng dùng trán đập mạnh vào đầu Đông Phùng Lưu.
Vì vấn đề tư thế nên cú đập này làm Đường Tinh Khanh cắn vào lưỡi của Đông Phùng Lưu, cơn đau từ trán và lưỡi anh khiến anh buông cô ra.
Anh tức giận nói: “Con mèo hoang nhỏ này…”
Con mèo hoang nhỏ?
Đường Tinh Khanh vốn đang đắc ý vì đã thành công ngăn cản Đông Phùng Lưu. Nhưng lời vừa anh vừa thốt ra khiến cô ngẩn ngơ.
Sao Đông Phùng Lưu có thể nhớ chuyện cô là mèo hoang nhỏ? Lẽ nào anh nhớ ra được gì đó?
So với cú sốc của cô, tâm trạng anh lúc này rất tệ. Ban đầu anh phát cáu vì cô đột nhiên chạy trốn, giờ cô lại chống đối anh càng làm anh khó chịu hơn.
Nhưng bảo anh xuống tay với một người phụ nữ thì anh không làm được, mất hứng thú làm chuyện đó với cô, anh chán nản đứng dậy rồi ngồi bên cạnh cô mà không nói lời nào.
Đường Tinh Khanh vẫn bị sốc bởi những lời của Đông Phùng Lưu, cô thẫn thờ ngồi xuống, nhìn chằm chằm anh và hỏi: "Đông Phùng Lưu...anh, anh nhớ ra gì rồi?"
Tâm trạng của Đông Phùng Lưu rất tệ, anh vốn không có suy nghĩ sâu sa về những gì Đường Tinh Khanh nói.
"Tôi có thể nhớ ra điều gì?"
Anh mất kiên nhẫn liếc nhìn cô, khi nhìn thấy đôi vai trần và đôi môi đỏ sưng lên vì hôn của cô, đôi mắt anh bỗng tối sầm lại, cơn hứng vừa nguội đi giờ lại bắt đầu trờ nên nóng bỏng.
Cổ họng anh khô cháy khi nhìn chằm chằm vào đôi môi của Đường Tinh Khanh, nhưng anh không có làm bất cứ hành động nào
Tâm trí cô vẫn tập trung vào lời nói ban nãy, không để ý tới ánh mắt sâu thẳm của anh. Cô cắn môi ngập ngừng nói: “Chỉ là... anh dường như bị mất đi trí nhớ...!”
Lời nói của cô anh hoàn toàn không nghe thấy, anh chỉ biết rằng khi cô vô thức mím chặt môi, ham muốn vừa biến mất của anh lại quay trở lại, anh không thể kìm chế được nữa nhào vào cô một lần nữa.
Lần này, anh nóng bỏng luồn tay vào bên trong cô.
Nếu chỉ hôn đơn thuần thì cô vẫn có thể giữ vững lí trí, tuy nhiên...
Nếu không phải tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, e rằng anh sẽ muốn cô ngay tại văn phòng.
Khi chuông bắt đầu vang lên, Đông Phùng Lưu vốn định mặc kệ nó, nhưng tiếng chuông cứ vang lên không ngừng khiến người ta bực mình.
Cuối cùng, Đông Phùng Lưu không thể chịu được nữa, anh buông cô ra, thầm chửi rủa: “Chết tiệt!” Nói xong anh đứng dậy đi nghe điện thoại.
Không biết người gọi là ai nhưng khi Đông Phùng Lưu vừa nghe thấy giọng nói đầu bên kia, anh liền cúp điện thoại, rồi rút mạnh đường dây điện thoại ra.
“tút...tút…”
Đường Tinh Khanh nhìn lên trần văn phòng, cô thở hổn hển một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nhận ra những việc mình vừa làm, cô xấu hổ chỉ thiếu nước đập đầu vô gối.
Cô thực sự đã không giữ được lí trí, suýt nữa đã làm chuyện đó với Đông Phùng Lưu!
Thật đáng chết, sao cô có thể để Đông Phùng Lưu làm chuyện này chứ! Vốn dĩ cô tự vác mặt tới đây đã yếu thế rồi, bây giờ lại phối hợp với anh
Đường Tinh Khanh, mày thật sự không còn mặt mũi để sống trên đời này!
Khuôn mặt Đông Phùng Lưu đầy khó coi nhìn Đường Tinh Khanh, sau đó anh im lặng đi ngang Đường Tinh Khanh tới chỗ phòng nghỉ của văn phòng.
Góc phòng có một cánh cửa để phòng khi Đông Phùng Lưu làm việc quá khuya mà không muốn về nhà thì có thể ngủ ở đây, căn phòng còn được đặc biệt trang trí như phòng ngủ.
Nói là phòng nghỉ không bằng nói là nó một căn phòng rộng lớn, có cả nhà vệ sinh và giường ngủ. Đông Phùng Lưu đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh dập tắt ngọn lửa ham muốn của mình. Tắm xong, anh tức giận đấm vào tường, anh hận trái tim mềm yếu của mình.
Anh không nỡ dùng bạo lực với Đường Tinh Khanh nhưng sâu thẳm bên trong anh lại muốn thấy Đường Tinh Khanh bị hành hạ, khiến cô khóc lóc vì đau khổ, để cô không bao giờ dám trốn thoát khỏi anh nữa.
Tuy nhiên khi thực sự nhìn thấy cô, anh không thể nhịn được muốn cô, lòng kiêu ngạo và cơn giận dữ trong lòng chỉ có thể dằn xuống. Ngay cả bây giờ cũng thế, anh rõ ràng có thể tiếp tục ép buộc cô, nhưng anh vẫn dừng lại vì anh nhớ những gì anh đã hứa với cô.
Mặc dù anh thích làm theo ý mình nhưng anh đã hứa thì sẽ làm. Anh từng hứa sẽ không đến chỗ cô và không bao giờ chạm vào cô. Anh đã nói được thì nhất định sẽ làm được.
Nhưng bây giờ là lúc nảo rồi! Người phụ nữ này dám âm thầm rời xa anh, anh thực sự không thể chịu nổi mà cưỡng ép cô!
Đông Phùng Lưu không khỏi tự hỏi chính mình: “Có phải từ sau khi anh gặp cô, anh đã thay đổi không?”
Thật khó để thừa nhận rằng anh thích Đường Tinh Khanh, nhưng anh lại phát hiện bản thân đã vì cô mà thay đổi. Cảm giác khó chịu và bất an đang chiếm trọn tâm trí anh lúc này.