“Khụ khụ...” Đường Tinh Khanh sặc tới nỗi suýt chút nữa không thở nổi, cô hung hăng nhìn Đông Phùng Lưu, không ngờ rằng cô chỉ bỏ đi có một lần mà Đông Phùng Lưu đã lộ rõ bản chất rồi.
Hung ác và mất trí chính là bản chất của Đông Phùng Lưu.
May mà Đường Tinh Khanh cô ngày trước giữ được tỉnh táo mới không bị bộ dạng đẹp đẽ kia của Đông Phùng Lưu câu mất hồn. Người mà sớm đã được mở mang kiến thức về thủ đoạn của Đông Phùng Lưu như Đường Tinh Khanh vốn dĩ không tin anh sẽ đột nhiên trở lên tốt bụng, cho dù là sau khi mất trí thì cũng như vậy.
Đường Tinh Khanh đợi cơn khó chịu trong cổ họng qua đi liền đứng thẳng người, kiên quyết nói: “Đông Phùng Lưu, tôi sẽ không để anh đắc ý, tuyệt đối không!”
“Được vậy thì còn gì bằng.” Đông Phùng Lưu thái độ lạnh nhạt, ngồi lại vào sô pha, rồi lại tự rót cho mình một ly rượu.
Thấy thái độ đắc ý như thể mọi chuyện không liên quan gì tới mình của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh đúng là bị anh làm cho tức chết mất thôi. Cô hít một hơi thật sâu, tự thuyết phục bản thân phải bình tĩnh lại.
Khó khăn lắm tâm trạng bình tĩnh lại, Đường Tinh Khanh mới ngồi xuống đối diện với Đông Phùng Lưu, nghiêm mặt nói: “Đông Phùng Lưu, tôi biết thủ đoạn của anh, nói đi, rốt cuộc anh muốn gì? Tôi cho anh! Chỉ cần có thể để tôi rời khỏi đây.”
Đông Phùng Lưu liếc cô một cái, giọng điệu kiêu ngạo nói: “Theo như tôi biết, bây giờ là cô đang cầu xin tôi nhỉ? Đây là thái độ cầu xin của cô à?”
“Tôi...” Đường Tinh Khanh nhất thời nghẹn lời, trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu một láy mới mềm mỏng nói tiếp: “Được, tổng giám đốc Đông Phùng Lưu, tôi cầu xin anh, thả tôi ra, anh muốn gì tôi cũng đều cho anh!”
Song cho dù Đường Tinh Khanh đã cúi thấp người nhưng Đông Phùng Lưu vẫn không cảm kích, đột nhiên cười, cười lấy cười để.
Đông Phùng Lưu cất giọng điệu lười nhác nói: “Cô muốn rời khỏi đây? Khoan hẵng nói tới lời ban nãy của tôi, chẳng lẽ cô quên mục đích cô tới đây rồi sao?”
Mục đích tới đây...
Được Đông Phùng Lưu nhắc nhở như vậy, Đường Tinh Khanh đột nhiên nhớ ra cô đến đây là để thuyết phục Đông Phùng Lưu hợp tác với công ty của cô, đều tại Đông Phùng Lưu, ban nãy mình hỏi mấy lần liền đều bị đánh trống lảng, hại cô đến mức quên hết mục đích tới đây là gì.
Đường Tinh Khanh xụ mặt, nghiêm túc nhìn Đông Phùng Lưu hỏi: “Hôm nay anh gọi tôi tới rốt cuộc là vì chuyện cá nhân hay vì chuyện công ty? Theo như tôi biết, vốn dĩ người phụ trách hạng mục này bên công ty anh đã đồng ý với tác phẩm thiết kế bên tôi, rốt cuộc là vì lý do gì mà khiến anh đột nhiên lật lọng.”
“Còn nữa,” Đường Tinh Khanh khí thế bức người, nhìn đăm đăm Đông Phùng Lưu, chất vấn: “Tại sao anh lại biết tôi làm ở công ty nào?”
“Đây là bí mật...” Đông Phùng Lưu cố tỏ vẻ thần bí nói, ngay giây sau anh lại quay về bộ dạng mặt lạnh bình thường: “Nguyên nhân tôi gọi cô tới đây rất đơn giản, chính là chuyện cá nhân! Về phần tác phẩm thiết kế mà cô nói tôi căn bản không có hứng thú!”
“Vả lại, không phải cô muốn biết tôi rốt cuộc muốn gì sao? Tôi gọi cô đến chính là muốn cô có thể ở lại bên cạnh tôi, nếu như cô đồng ý sau này sẽ không bao giờ rời xa tôi, tôi sẽ thông qua hạng mục hợp tác này với công ty cô, bằng không...”
Dứt lời, Đông Phùng Lưu lại trưng ra vẻ mặt như thể cô biết sẽ ra sao rồi đấy.
Nghe thấy lời kia của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh đột lạnh hết sống lưng, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Đông Phùng Lưu, giận dữ nói: “Anh là đang uy hiếp tôi?”
“Không sai, tôi đúng là đang uy hiếp cô.” Đông Phùng Lưu cứng rắn, thản nhiên nói.
Đường Tinh Khanh trợn mắt nhìn Đông Phùng Lưu không thốt lên lời, nhưng mà cho dù Đông Phùng Lưu thật sự đang uy hiếp cô thì sao chứ? Đông Phùng Lưu có cái mà uy hiếp cô, còn cô chẳng có gì. Bây giờ cô còn phải đến đây cầu xin Đông Phùng Lưu mới có thể thông qua hạng mục đầu tư của công ty.
Ngay từ đầu, Đông Phùng Lưu đã bày sẵn cái bẫy đợi Đường Tinh Khanh cô rơi vào.
Lừa Đường Tinh Khanh tới công ty, sau đó không cho cô đi, cho dù cô có đồng ý điều kiện của Đông Phùng Lưu hay không thì cô cũng không thể rời khỏi đây.
Đầu tiên là chứng tỏ quyền lực, sau đó là không cho phép Đường Tinh Khanh rời khỏi anh, bây giờ lại càng thẳng thắn hơn, lấy hạng mục hợp tác của công ty ra uy hiếp cô. Mục đích chỉ có một, khiến Đường Tinh Khanh tâm phục khẩu phục bằng lòng ở lại bên cạnh!
Không thể không nói, phen này Đông Phùng Lưu tính toán rất hay.
Mặc dù không biết rốt cuộc Đông Phùng Lưu từ đâu mà biết cô làm việc ở công ty thiết kế này, nhưng mà bây giờ vấn đề là làm thế nào thuyết phục được Đông Phùng Lưu, vừa bảo vệ được bản thân lại vừa khiến Đông Phùng Lưu chịu lùi một bước.
Vậy thì có vấn đề rồi, Đường Tinh Khanh rốt cuộc làm thế nào mới tốt đây?
Trong lúc tâm tư vô cùng rối bời, Đường Tinh Khanh nhìn Đông Phùng Lưu mặt mày lạnh tanh liền thử thăm dò: “Đông Phùng Lưu, đổi yêu cầu khác có được hay không...”
“Không được!” Đông Phùng Lưu dứt khoát ngắt lời Đường Tinh Khanh, thái độ cương quyết nói: “Cô chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ở bên cạnh tôi, sau đó tôi duyệt dự án hợp tác của công ty cô. Hoặc là cô lập tức đi khỏi đây, nhưng tác phẩm của công ty cô chúng tôi sẽ không áp dụng, đồng thời cắt đứt hoàn toàn các hoạt động hợp tác với công ty cô.
Được lắm! Đây là uy hiếp đúng điểm yếu của Đường Tinh Khanh cô!
Đông Phùng Lưu biết Đường Tinh Khanh nhất định sẽ không nỡ để tác phẩm mà đã cố gắng, khổ sở dốc hết tâm sức ra để thiết kế đó vì chuyện riêng của cô mà đi tong. Đông Phùng Lưu đã chắc chắn Đường Tinh Khanh sẽ mềm lòng, điểm khác biệt giữa Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu là cô một người công tư phân minh!
Nhưng điều kiện trước mắt quá hấp dẫn, chỉ cần một cái gật đầu của Đường Tinh Khanh thì nỗ lực của bọn họ sẽ không bị uổng phí, nhưng tại sao lại cứ lấy điều mà cô không muốn làm nhất ra uy hiếp cô!
Đường Tinh Khanh vì muốn thoát khỏi Đông Phùng Lưu đã hao tổn bao nhiêu tâm sức, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, cô không muốn cứ thế cam chịu mà nghe theo sự sắp đặt của Đông Phùng Lưu, điều này khiến cô cảm thấy rất mất danh dự!
Đường Tinh Khanh mặt mày khó xử, thấy bộ dạng đau khổ của Đường Tinh Khanh, cơn giận của Đông Phùng Lưu mấy ngày qua mới coi như tiêu tán hoàn toàn, cuối cùng cũng có thể hãnh diện rồi.
Đấu với anh, dựa vào chỉ số IQ của mình, Đường Tinh Khanh tuyệt đối đấu không lại anh!
Đông Phùng Lưu đột nhiên cười, nửa tháng trở lại đây, lần đầu tiên Đông Phùng Lưu cười vui vẻ như vậy, anh thờ ơ nói: “Không vấn đề gì, về câu trả lời thì tôi không vội, cô có thể suy nghĩ cho kĩ rồi nói cho tôi câu trả lời.”
Suy nghĩ, đâu còn thời gian cho cô từ từ suy nghĩ cơ chứ! Trước khi đi, Đường Tinh Khanh đã hứa chắc chắn với sếp rằng trước khi tan làm sẽ thuyết phục được anh. Lúc này đã sắp tới giờ tan làm, đến lúc đó khi mà sếp không thấy tin tức của cô...
Tiếp theo, Đường Tinh Khanh nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trong lòng Đường Tinh Khanh lo lắng nhưng Đông Phùng Lưu không định dây dưa với cô thêm nữa rồi, đặt ly rượu xuống, tiêu sái đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Đợi một chút!” Đúng lúc Đông Phùng Lưu muốn rời đi thì Đường Tinh Khanh cất tiếng ngăn anh lại.
Cùng lúc trong lòng kiên quyết hẳn, quyết định bằng bất cứ giá nào!