Thấy vậy, Nam Cường Thịnh cười trừ rồi đi đến sô pha ngồi xuống, thở dài trêu: “Xem ra là tôi lo lắng suông rồi, uổng công tôi coi cậu là anh em tốt, tìm được Đường Tinh Khanh rồi lại dám không thông báo cho tôi đầu tiên, hại tôi còn lo lắng thay cho cậu, đúng là trọng sắc khinh bạn!”
Ánh mắt Đông Phùng Lưu quét qua Nam Cường Thịnh, nói với giọng không vui: “Ở chỗ tôi bớt nhiều lời đi, nói đi, có chuyện gì?”
“Đây không phải là tôi lo hai người tiến triển không thuận lợi, tới trước xem tình hình thế nào à.” Nam Cường Thịnh kích động nhìn Đông Phùng Lưu, vẻ không hài lòng: “Tấm lòng thành này của tôi cuối cùng lại bị người ta ghét bỏ. Haiz, chuyến này tôi đi đúng là không đáng rồi."
“Im mồm đi!” Nam Cường Thịnh còn đang kể lể, Đông Phùng Lưu đã đi đến bên tủ lạnh, lấy ra hai lon bia, sau khi Nam Cường Thịnh nói xong, anh ném một lon về phía anh ta, ngữ khí có chút mất kiên nhẫn.
Nam Cường Thịnh phản ứng rất nhanh, anh ta đón lấy lon bia, tiếp tục trêu trọc: “Haiz, tiếp đãi ngày càng tệ, tôi nhớ lần trước đến còn có rượu vang mà.”
“Muốn uống tự cậu không biết đem đến à?” Ngữ khí Đông Phùng Lưu không mấy tốt đẹp, anh liếc Nam Cường Thịnh một cái, bật nắp lon bia uống một ngụm.
Nam Cường Thịnh vừa mở vừa nói: “Tổng giám đốc của tập đoàn Đông Phùng nhà chúng ta trở nên ki bo từ lúc nào thế, đến cả một chai rượu vang cũng không mời được.”
“Nếu như cậu còn nói nhảm tôi sẽ ném cậu xuống từ đây đấy.” Đông Phùng Lưu không thể nhịn được nữa, uy hiếp.
“Ấy ấy, đừng, tôi không nói nữa là được chứ gì?” Nam Cường Thịnh giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng, thấy vậy, Đông Phùng Lưu mới không tiếp tục đe dọa anh ta nữa.
Cùng lúc này, Đường Tinh Khanh phiền não quay về vị trí làm việc, có chút bất mãn khi chuyện vừa nãy bị Nam Cường Thịnh nhìn thấy. Đều tại Đông Phùng Lưu, cũng không để ý là ở chỗ nào mà còn tùy ý động tay động chân với cô.
May mà người đến là Nam Cường Thịnh, nếu như là người trong công ty, vậy thì cô có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được, nhảy xuống sông Hồng cũng không rửa sạch tội. Có điều, liệu Nam Cường Thịnh có cho rằng cô là một người phụ nữ dễ dãi không? Nếu như anh ta đem chuyện của mình kể cho Phương Minh, vậy thì Phương Minh nhất định sẽ cầm dao giết chết cô mất.
Càng nghĩ càng đau đầu, trong lúc Đường Tinh Khanh còn đang tự dày vò, một cô nhân viên của công ty bước ra từ thang máy, chính là người hôm qua dẫn Đường Tinh Khanh lên đây.
Cô ta ôm một gói đồ chuyển phát nhanh, nói với Đường Tinh Khanh: “Cô Đường, đây là hàng chuyển phát nhanh của Tổng giám đốc, nhân viên giao hàng đã đặc biệt dặn dò tôi nhất định phải giao tận tay cho tổng giám đốc, lát nữa cô đưa cho anh ấy nhé.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Đối diện với người khác, Đường Tinh Khanh vẫn rất bình thường, cô nhận lấy gói hàng, tiện tay đặt sang một bên.
Thấy Đường Tinh Khanh không đem vào, cô ta không nhịn được mà nói: “Cô Đường, nhân viên giao hàng nói tài liệu này vô cùng gấp, nhất định phải lập tức đưa đến tay tổng giám đốc ngay.”
Vừa dứt lời, cô gái kia nhìn đông ngó tây làm như đóng trong phim điệp viên, cô ta xích lại gần Đường Tinh Khanh nói thầm: “Đúng rồi, cô Đường, câu hỏi tối qua của tôi cô vẫn chưa trả lời, rốt cuộc cô có phải là người tình cũ của tổng giám đốc không? Đứa bé kia có phải con trai của hai người không? Ai ya, nhìn qua cũng biết là rất giống rồi, nhưng tôi vẫn muốn nghe chính miệng cô thừa nhận.”
Thấy cô gái kia muốn hỏi dò từ mình, Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ nhấc gói hàng vừa đặt xuống lên, nói với giọng điệu không vui cho lắm: “Không phải vừa nãy cô nói gói hàng này rất gấp à? Tôi mang vào cho tổng giám đốc rồi nói sau.”
“Ấy, ấy, cô Đường, đợi đã, tôi còn có chuyện...” Cô gái kia vội vàng chạy theo Đường Tinh Khanh hỏi với theo, nhưng Đường Tinh Khanh xem như không hề nghe thấy, đi thẳng vào phòng làm việc.
Đi đến cửa, cô gái kia cũng không tiện tiếp tục hỏi với theo nữa, cô ta bày ra bộ mặt thất vọng nói với Đường Tinh Khanh: “Được rồi, vậy lần sau tôi sẽ đến hỏi cô vậy, cô Đường, tạm biệt.”
Nói xong, cô ta mới không cam tâm tình nguyện mà rời đi.
Đường Tinh Khanh nhìn theo bóng lưng của cô ta, lắc đầu bất lực, dù cho điều cô ta nói là sự thật, thì cô cũng đâu thể thừa nhận được. Nếu như cô nói không phải thì lại giống như đang lừa người, đến lúc đó còn phải nghĩ ra hết các cách để thuyết phục cô ta, bây giờ cô không muốn tiếp tục nói dối bất kỳ một đồng nghiệp nào trong công ty này nữa.
Mệt mỏi, cứ gặp một người lại phải lặp lại lời nói dối một lần, đúng là quá mệt mỏi.
Đường Tinh Khanh đứng trước phòng làm việc, gõ cửa một tiếng mới đẩy cửa bước vào, Đông Phùng Lưu đang nói chuyện với Nam Cường Thịnh, thấy cô bước vào, cuộc nói chuyện liền ngừng lại.
Đường Tinh Khanh nhắm mắt làm ngơ đi đến trước mặt Đông Phùng Lưu, đưa gói hàng trong tay cho anh, sau đó không nói không rằng đi ra ngoài.
Nam Cường Thịnh thấy vậy, đợi Đường Tinh Khanh đi ra khỏi phòng làm việc, anh mới trêu ghẹo Đông Phùng Lưu: “Xem ra, hai người tiến triển có vẻ không được thuận lợi lắm nhỉ, lẽ nào hai người đang cãi nhau à.”
Đối với Nam Cường Thịnh, Đông Phùng Lưu cũng không muốn giấu giếm nhiều về chuyện này nữa, anh thở dài bất lực, nói với giọng điệu mệt mỏi: “Em ấy đang giận tôi vì chuyện tôi buộc em ấy lại bên mình, trách tôi không để em ấy đi đâu. Hôm qua tôi không để cho em ấy về thăm Đường Ngũ Tuấn, em ấy liền làm ầm lên với tôi.”
Giọng điệu của Đông Phùng Lưu khi nói chuyện giống y hệt giọng điệu của một đôi vợ chồng đang cãi nhau.
Nam Cường Thịnh nghe Đông Phùng Lưu nói, không nhịn được cười, anh ta hơi trách cứ: “Cái này cũng tại lòng dạ cậu quá nhỏ nhen rồi, dựa vào tính cách bướng bỉnh của Đường Tinh Khanh, cậu muốn buộc cô ấy lại, không bằng... à không, tớ muốn nói là, phụ nữ ai mà không có tính ngang bướng chứ, qua một thời gian là cô ấy sẽ bớt giận ngay thôi.”
Vốn dĩ Nam Cường Thịnh muốn khiển trách cách làm của Đông Phùng Lưu, nhưng nhận được ánh mắt lạnh như băng của anh quét đến, Nam Cường Thịnh lập tức đổi cách nói khác.
Nam Cường Thịnh lại nói tiếp: “Nói đi nói lại, dù cho có như những gì cậu nói, cậu đón Đường Ngũ Tuấn qua đây không phải là được rồi hay sao, tại sao cô ấy còn giận chứ?”
Nghe Nam Cường Thịnh nói xong, Đông Phùng Lưu lại lắc đầu bất lực, anh nhìn Nam Cường Thịnh, nói với ý sâu xa: “Nếu thật sự dễ dàng như thế thì tốt biết mấy, nhưng vấn đề ở chỗ, cố ấy nhất định không chịu để lộ ra địa chỉ của Đường Ngũ Tuấn.”
Không hổ danh là anh em tốt mười mấy năm, vừa nhìn ánh mắt của Đông Phùng Lưu là biết ngay anh đang muốn biểu đạt điều gì. Nam Cường Thịnh nghiêng đầu trầm tư, một lát sau mới nhìn Đông Phùng Lưu, nói: “Câu này của cậu có ý là, cô ấy đang có chuyện giấu chúng ta?”
“Ừm.” Đông Phùng Lưu gật nhẹ.
Nam Cường Thịnh nhìn Đông Phùng Lưu, lại tiếp tục hỏi: “Là vì người bạn bí mật của cô ấy?”
Đông Phùng Lưu lại gật đầu, đồng thời, sắc mặt anh bắt đầu trở nên khó coi.
Về chuyện người bạn bí mật của Đường Tinh Khanh, anh đã dùng rất nhiều cách, thông qua rất nhiều đường dây điều tra, người trong giới ngầm hay giới chính diện đều đã dùng đến cả rồi, vậy mà vẫn không có cách nào biết được người bạn đó của Đường Tinh Khanh rốt cuộc là ai. Mỗi lần bọn họ tìm được một chút đầu mối thì không biết vì nguyên cớ gì mà đầu mối cứ điều tra đến một bước nào đó lại luôn bị cắt đứt.
Cũng không biết đây là trùng hợp hay là sau lưng có người cố ý thao túng.