Bây giờ sắp trốn được rồi, anh lại có khả năng mãi mãi không tỉnh lại nữa.
Nam Cường Thịnh dìu Đường Tinh Khanh, thấy cô khóc thế thì rất đau lòng, rất muốn ôm lấy cô. Nhưng Đường Tinh Khanh là vợ của người anh em của anh ta, mà cậu ấy còn đang nằm hôn mê bên cạnh, có cho Nam Cường Thịnh lá gan to nữa anh ta cũng không dám ôm lấy Đường Tinh Khanh.
...
Ở một nơi khác, trong biệt thự của Tịch Song.
Lúc Tịch Song tỉnh lại liền phát hiện ra mình đang nằm trên sô pha trong phòng khách, người hơi tê tê, Tịch Song thử động đậy cơ thể mới miễn cưỡng hồi phục cảm giác.
Sao hắn ta lại nằm ở đây? Tịch Song nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, nhớ đến cảnh kim gây mê trên đồng hồ của Đường Ngũ Tuấn đâm vào người.
Tịch Song ngồi bật dậy, trong đầu hắn ta chỉ còn một suy nghĩ, đó chính là xem xem có phải Đường Tinh Khanh đi tìm Đông Phùng Lưu không!
Nhưng lúc Tịch Song ngồi dậy lại phát hiện ra Đường Ngũ Tuấn đang im lăng ngồi trên sô pha bên cạnh, bất giác khựng lại, sững sờ gọi: "Ngũ Tuấn..."
Đường Ngũ Tuấn chầm chậm mở mắt, cậu bé bình tĩnh nhìn về phía Tịch Song, nói, "Bố nuôi tỉnh lại rồi ạ?"
Thấy Đường Ngũ Tuấn, Tịch Song không khỏi cau mày, đây là lần đầu tiên hắn ta không nhìn thấy gương mặt tươi cười của Đường Ngũ Tuấn. Có phải là vì nghe thấy những gì buổi sáng bọn họ nói nên Đường Ngũ Tuấn mới như thế này không? Vậy nên liền trở mặt với kẻ thù của bố ruột mình?
Tịch Song có hơi thấp thỏm nhìn Tịch Song, chần chừ nói: "Ngũ Tuấn, con... không hận bố nuôi chứ?"
"Bố nuôi, bố nói gì vậy." Đường Ngũ Tuấn vẫn rất bình tĩnh, đôi mắt bình lặng không gợn sóng của cậu quá giống Đông Phùng Lưu, thản nhiên nói: "Bố có ơn với mẹ và con, con sao có thể hận bố được?"
Gương mặt Đường Ngũ Tuấn không chút thay đổi, câu nói lại đầy ẩn ý sâu xa.
Tịch Song là người thông minh, bằng không sao có được một đám thuộc hạ trung thành, hắn ta lập tức hiểu ra ẩn ý trong câu nói của Đường Ngũ Tuấn, cũng biết rằng cậu bé đang tức giận vì chuyện sáng nay.
Nhưng Tịch Song không biết rằng Đường Ngũ Tuấn đã điều tra chuyện này rõ ràng, về chuyện của sáu năm trước, mối quan hệ giữa mẹ cậu và hắn ta, còn có mối thù giữa họ và bố cậu bé, cậu đều điều tra rõ ràng rành mạch.
Không chỉ như thế, ngay cả chuyện của 6 năm về trước cậu cũng điều tra ra, hiểu rõ mọi chuyện như lòng bàn tay, quan hệ của bố nuôi bố ruột và mẹ cậu cùng với những mối qua lại, cậu đều dùng thủ đoạn phi pháp điều điều tra ra.
Chỉ cần Đường Ngũ Tuấn muốn, thì không có chuyện gì mà cậu không làm được, cũng sẽ không để lại bất kỳ nhược điểm nào.
Điều này cũng là nguyên nhân tại sao cậu có thể lý trí ngồi ở đây.
Tịch Song đoán được nguyên nhân Đường Ngũ Tuấn tức giận, đương nhiên cũng dễ đối phó hơn nhiều, Đường Ngũ Tuấn từ nhỏ đã rất nghe lời hắn ta, tin chắc rằng lần này chỉ cần Tịch Song phí công mồm miệng một chút là có thể khiến cậu bé đứng về phía hắn ta.
Dù sao cũng chỉ là một đứa bé con vừa biết Đông Phùng Lưu, vĩnh viễn sẽ không bằng được người bố nuôi đã ở bên nó 5 năm.
Nghĩ đến đó, Tịch Song cười, hắn ta lại lần nữa ngồi dậy, bế cậu bé ngồi lên đùi mình cười hỏi, "Xin lỗi con, sáng nay bố kích động quá nên mới nói thế trước mặt con... Bố biết Ngũ Tuấn luôn ngoan ngoãn biết điều, cũng nên hiểu được chuyện bố giấu con cũng chỉ vì lo lắng cho con mà thôi."
Tịch Song nói rất cảm động nhưng lại không thể dao động được Đường Ngũ Tuấn, cậu bé khôn khéo gật đầu, nói, "Con biết rồi, con có thể hiểu được ạ."
Còn về chuyện quá khứ, vốn dĩ là bố cậu làm sai.
Nhưng Tịch Song lại không tin, cậu nhóc này rõ ràng là đang không vui, lại một mực nói mình hiểu rồi, điển hình bụng một đằng miệng một nẻo.
Tịch Song đưa tay xoa đầu Đường Ngũ Tuấn, thân thiết an ủi nói, "Bố biết rồi, trong khoảng thời gian ngắn con không chấp nhận được sự thật này, nhưng bố nuôi xin thề, bố chỉ nhằm vào bố ruột con, đối với con và mẹ con là thật lòng! Bố sẽ không làm những chuyện tổn thương đến hai mẹ con con."
Đường Ngũ Tuấn nghiêng đầu, ánh mắt cậu bình thản nhìn Tịch Song, hỏi khẽ: "Bố muốn giam lỏng mẹ con, thế có tính là tổn thương không?"
Câu hỏi của Đường Ngũ Tuấn trông có vẻ đơn giản, nhưng lại khiến người ta giật mình, ngay đến Tịch Song cũng bị cậu làm cho cứng họng.
Hắn ta nên nói thế nào đây, về công về tư, hắn đều không muốn Đường Tinh Khanh tiếp xúc với Đông Phùng Lưu?
Về công mà nói thì những gì hắn ta nói với Đường Tinh Khanh hôm nay thì Đông Phùng Lưu chính là kẻ thù của Đường Tinh Khanh, giữa kẻ thù thì không có cái gọi là quan hệ thân mật.
Về tư thì hắn thích Đường Tinh Khanh, hắn không muốn cô tiếp xúc quá nhiều với người tình cũ, huống hồ tình cũ này còn là bố của con trai cô, điều này khiến Tịch Song cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Từ khi Tịch Song biết Đường Tinh Khanh quay về bên cạnh Đông Phùng Lưu thì hắn đố kị đến phát điên, nghe nói Đông Phùng Lưu không cho phép Đường Tinh Khanh đi, chỉ có thể phái người cưỡng chế đưa Đường Tinh Khanh về! Để đề phòng chuyện đó lại xảy ra, Tịch Song mới giam lỏng Đường Tinh Khanh trong nhà không cho cô ra ngoài gặp Đông Phùng Lưu, rất có khả năng một khi cô đi là sẽ không quay về nữa!
Nhưng mà những thứ này làm sao mà hắn có thể nói cho Đường Ngũ Tuấn nghe được, nói thế nào thì Đông Phùng Lưu cũng là bố của nó, nếu mình nói thẳng với nó sẽ chỉ khiến cho Đường Ngũ Tuấn không vui.
Nhưng Tịch Song thực sự đã đánh giá quá thấp Đường Ngũ Tuấn rồi, hắn ta không biết chỉ cần một câu đó đã đủ để gây ra sự bất mãn của Đường Ngũ Tuấn.
Đường Ngũ Tuấn khẽ hừ một cái, giọng điệu rõ ràng không vui, "Bố nuôi không nói, Ngũ Tuấn làm sao mà hiểu được, bố phải nói thì Ngũ Tuấn mới biết được chân tướng sự việc chứ!"
Nghe giọng điệu như trẻ con giận dỗi, Tịch Song lại càng không để tâm, giải thích một cách vắn tắt dễ hiểu cho Đường Ngũ Tuấn nghe, "Dù sao chúng ta là người một nhà, con chỉ cần nhớ, cho dù chuyện gì xảy ra, cho dù bố có làm gì thì đều là vì tốt cho hai mẹ con con. Bởi vì bố yêu hai người, yêu con, cũng yêu cả mẹ con..."
Nghe Tịch Song nói vậy, Đường Ngũ Tuấn cũng biết được tình cảm của hắn đối với Đường Tinh Khanh, hóa ra bố nuôi cũng thích mẹ... trước kia khi còn nhỏ tuy cậu thường hay đùa rằng để hai người lấy nhau nhưng lúc đó cậu vẫn còn nhỏ, không biết bố mình là ai, thế nên mới đùa như thế.
Sau này lớn rồi, biết bố mình là một người khác, Đường Ngũ Tuấn không đùa thế này nữa.
Bây giờ xem ra.
Đường Ngũ Tuấn âm thầm thở dài, xem ra Tịch Song đang chìm đắm trong khoảng thời gian sống ở Mỹ, cho rằng ba người bọn họ là người một nhà. Mà không biết rằng trong lòng cậu bé chỉ có bố ruột, hơn nữa còn rất hài lòng về bố mình.