Đường Ngũ Tuấn và Tịch Song nhìn nhau như thể quên hết mọi người xung quanh, cuối cùng Đường Ngũ Tuấn nhếch miệng cười lạnh, sau đó quay lại nói với Đường Tinh Khanh: "Mẹ, giờ mẹ đã tin chưa?"
Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy trống rỗng, khó tin nhìn Tịch Song, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Mẹ..."
Bầu không khí trở nên vô cùng im ắng. Đường Tinh Khanh nhất thời không biết nên nói gì, cô đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, đến thời khắc mấu chốt cũng đã bình tĩnh lựa chọn giữa mình và tập đoàn Đông Phùng. Cô coi giao dịch này là con đường cứu chuộc của mình, ấy vậy mà tất cả lại chỉ là mưu kế của Tịch Song mà thôi.
Thật nực cười, thật đáng thương! Tịch Song rốt cuộc vẫn là kẻ thích thao túng người khác.
Đường Tinh Khanh mệt mỏi ngồi xuống, như thể đang chờ Tịch Song cho cô một lời giải thích.
Tịch Song lại không hề nhìn Đường Tinh Khanh, có lẽ hắn không để tâm hoặc cũng không biết nên đối mặt với cô như thế nào. Từ lúc vào phòng đến giờ Tịch Song y như một pho tượng đen sì nghiêm trang lẳng lặng đứng đó, trừ việc làm cho bầu không khí càng thêm căng thẳng thì không nói một tiếng nào.
Doãn Thu Ngọc biết kế hoạch trước mắt coi như hoàn toàn tan vỡ rồi, bèn dứt khoát im lặng, chỉ ngồi chờ xem kịch vui.
Đường Ngũ Tuấn đột nhiên cười lạnh, cậu nhếch môi nhìn Doãn Thu Ngọc và Tịch Song, lạnh lùng nói: "Sao hả? Thì ra bố nuôi cũng là người dám làm không dám nhận hay sao?"
"Đã đến nước này rồi, còn giả vờ gì nữa. Nếu không ai nói thì để tôi." Đường Ngũ Tuấn hừ lạnh.
"Nếu tôi đoán không lầm thì cho dù lần này mẹ tôi không kí tên, đến thời khắc mấu chốt nhà họ Doãn vẫn sẽ cứu tập đoàn Đông Phùng, phải không?" Đường Ngũ Tuấn lại nói tiếp: "À, không phải cứu, mà là sẽ không tiếp tục uy hiếp nữa."
Tịch Song hít sâu, không hề phản đối, coi như ngầm thừa nhận.
Đường Ngũ Tuấn cười nói: "Bố nuôi, tên hacker ông mời tới kia quả thực rất lợi hại, có điều đầu óc vẫn quá ngu ngốc. Tôi đã thành công lấy được nội dung cuộc nói chuyện giữa ông và Doãn Thu Ngọc rồi."
Thực ra hôm tập đoàn Đông Phùng bùng nổ hàng loạt nguy cơ đó Đường Ngũ Tuấn đã cảm thấy nghi ngờ rồi. Tập đoàn Đông Phùng là một cỗ máy khổng lồ, giữa các phòng ban và công ty con như một bánh răng vận hành chặt chẽ.
Nếu nói là vì một bộ phận xảy ra vấn đề, thời gian dài không được giải quyết nên mới gây ra nguy cơ thì còn tin được. Nhưng lại là sụp xuống như núi đổ trong cùng một ngày.
Đường Ngũ Tuấn tất nhiên biết rõ thực lực của Tịch Song, thế nhưng cậu tuyệt đối không tin hắn có bản lĩnh lấy hết được tư liệu của tập đoàn Đông Phùng, sau đó lại lén mua chuộc tất cả nhà cung cấp và công ty quảng cáo.
Nếu như Tịch Song có thể làm đến mức này thì muốn chiếm tập đoàn Đông Phùng là dễ như trở bàn tay, cần gì phiền toái như vậy?
Đường Ngũ Tuấn phân tích rõ ràng, vì khi âm mưu này bị vạch trần, tập đoàn Đông Phùng đã thành công hóa giải nguy cơ. Hiện tại điều Đường Ngũ Tuấn làm chẳng qua chỉ là thu màn hoàn hảo, như việc Conan làm trong truyện mấy phút cuối vậy.
"Điều duy nhất có thể giải thích chính là có nội gián, hơn nữa còn là nội gián to. Trừ nhà họ Doãn, tôi không nghĩ được kẻ nào khả thi hơn nữa." Đường Ngũ Tuấn giơ ngón trỏ lên, nhướng mày nói.
Hiện giờ vẻ mặt cậu đã không còn tái mét, cũng không còn phẫn nộ, mà là thỏa mãn hưởng thụ quá trình lột mặt nạ của đám người kia.
Thấy bằng chứng vô cùng xác thực và suy luận rõ ràng của Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh càng nghe càng cảm thấy phẫn uất trong lòng, tất nhiên cũng có cả cảm xúc thất vọng đối với Tịch Song.
Quả thực, nguy cơ của tập đoàn Đông Phùng cũng chỉ có người nhà họ Doãn mới tạo nên được. Bởi vì bọn họ không những nắm giữ cổ phiếu và quỹ tài chính lớn, mà còn quản lý vài dự án trong đó, cũng rõ như lòng bàn tay đối với tình hình kinh doanh của tập đoàn Đông Phùng.
Nếu như nhà họ Doãn phối hợp với Tịch Song thì quả thực không một kẽ hở.
"Mà kẻ đứng sau cùng chính là ông, bố nuôi. Doãn Thu Ngọc chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi, đương nhiên cô ta cũng nhân tiện hoàn thành mục tiêu của cô ta. Bố nuôi, ông muốn mang mẹ tôi đi."
Đây chính là kết luận cuối cùng của Đường Ngũ Tuấn, mọi chuyện đã rõ ràng đến kẻ ngu cũng hiểu.
Tịch Song vẫn im lặng, thế nhưng biểu cảm thoáng chút giật mình.
Tiếng vỗ tay yếu ớt vang lên, Tịch Song ngồi xổm xuống trước mặt Đường Ngũ Tuấn, cười nói: "Nhóc con, kế hoạch nghe trộm của nhóc lần trước bố đã biết tỏng rồi. Bố tưởng con chỉ được đến đó thôi, không ngờ cuối cùng đã xem thường con rồi."
Tịch Song khen ngợi vỗ vai Đường Ngũ Tuấn, nhưng lại bị cậu hất ra.
"Đây chính là chuyện bố nuôi đã dạy tôi. Lần trước vì khinh địch mà tôi thất bại, lần này lại đến lượt ông. Xem ra ông còn phải tìm thêm vài hacker nữa, nếu không lần sau ông vẫn sẽ là kẻ thất bại."
Cơ thể bé nhỏ của Đường Ngũ Tuấn toát ra sự tự tin mạnh mẽ.
Tịch Song gật đầu nói: "Đúng vậy, về sau càng phải coi trọng con mới được. Nhưng mà vì sao sau này chúng ta phải đối nghịch nhau chứ? Bố là bố nuôi của con, không phải kẻ thù."
Trên mặt Đường Ngũ Tuấn hiện lên vẻ chán ghét.
Nói thật, cho dù khi Tịch Song giam lỏng bọn họ, đuổi bắt cậu và mẹ khắp thế giới, trong lòng Đường Ngũ Tuấn vẫn mang lòng tôn kính đối với Tịch Song. Mặc dù không bằng Đông Phùng Lưu, nhưng ở trong lòng Đường Ngũ Tuấn, Tịch Song vẫn có vị trí nhất định.
Sáu năm ở nước Mỹ, Tịch Song vẫn luôn tận tâm chăm sóc cho hai mẹ con cậu. Thế nhưng những hảo cảm tích lũy từng chút từng chút lại sụp đổ hết trong kế hoạch bỉ ổi lần này của Tịch Song.
Đường Ngũ Tuấn không thể tha thứ cho bất cứ kẻ nào muốn chia rẽ bố mẹ mình, cho dù kẻ đó là Tịch Song thì sao chứ?
"Giờ tôi rất ghét ông." Đường Ngũ Tuấn lạnh lùng nhìn Tịch Song.
Sắc mặt Tịch Song cực kỳ u ám, dường như trong lòng đã có gì đó tan vỡ, hắn rất khó chịu. Hắn lại đột nhiên tức giận, lạnh giọng nói: "Hy vọng lần này con chỉ đang dối lòng thôi."
Đường Ngũ Tuấn không để ý tới hắn nữa, cậu nhào vào lòng Đường Tinh Khanh ôm hông Đường Tinh Khanh như đang an ủi mẹ, lại như đang dựa dẫm vào cô: "Mẹ, giờ mẹ đã biết rõ rồi chứ?"
Đường Tinh Khanh cười khổ, thất vọng mà nhìn Tịch Song, đột nhiên nổi giận, cười nhạo: "Bây giờ anh có tư cách gì mà tức giận? Người nên tức giận là tôi mới phải."
Tịch Song vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đầu ngón tay lại khẽ run lên. Dù sao Đường Tinh Khanh cũng đã ở bên Tịch Song nhiều năm như vậy, cô vẫn hiểu rõ thói quen của hắn, điều này chứng tỏ hắn đang cố gắng kìm chế cơn giận.
Nhưng Đường Tinh Khanh chưa bao giờ nhìn thấy tay Tịch Song run rẩy đến mức đó.
Mà thực tế hiện giờ trong lòng Tịch Song không chỉ tức giận vì Đường Ngũ Tuấn phá hỏng kế hoạch của mình, mà còn có cảm xúc mất mát.
Có lẽ Tịch Song còn thất vọng hơn so với Đường Tinh Khanh.