Lúc này mặt trời đã lặn ra sau núi, nhiệt độ cũng không còn cao nữa, vẫn còn một chút hương vị mát dịu trong đó.
Đường Tinh Khanh nhắm mắt lại thổi thổi, quyết định đi dạo trên phố một lát.
Sau khi gửi tiền vào lại ngân hàng, Đường Tinh Khanh đi dạo vu vơ trên con phố, và đúng lúc đang đi dạo vu vơ ấy, mới khiến tâm trạng cô tốt hơn sau những cảm xúc buồn bực trầm ngâm trong những ngày qua, tạm thời quên đi những chuyện rắc rối của Sở Lương Ngư và Đông Phùng Lưu.
Sau khi trời sắp tối, Đường Tinh Khanh mới trở về nhà họ Đông Phùng.
Vào trong nhà, vừa mới bước vào phòng khách, liền nhìn thấy Sở Lương Ngư và Đông Phùng Lưu thì thầm với nhau chuyện gì đó.
Đường Tinh Khanh nhìn thấy thế có chút bực bội, lúc đang định đi lên tầng, thì hai người họ cũng nhìn thấy cô.
Sau khi Sở Lương Ngư nhìn thấy Đường Tinh Khanh đã về, bỗng nhiên sắc mặt tỏ ra căng thẳng, cô ta nhìn Đông Phùng Lưu gật đầu, rồi vội vàng rời đi.
Điều này khiến cho Đường Tinh Khanh càng cảm thấy kì lạ, cô nghĩ một hồi rồi đi vào, đúng lúc muốn nói điều gì đó với Đông Phùng Lưu, thì thấy khuôn mặt Đông Phùng Lưu đang u ám nhìn cô.
Người Đường Tinh Khanh bỗng nhiên run sợ, có chút thấp thỏm, đúng lúc mở miệng muốn nói điều gì đó, Đông Phùng Lưu đột nhiên ném một phong thư ra trước mặt cô.
“Xem chuyện tốt mà cô làm đi?”
Đường Tinh Khanh không hiểu, cô có chút do dự, nhưng vẫn cầm phong thư lên rồi mở ra.
Bên trong có một tập ảnh, Đường Tinh Khanh lấy ra, vừa nhìn những bức ảnh đó, ánh mắt bỗng nhiên cau lại.
Đông Phùng Lưu nhìn thấy sự thay đổi của Đường Tinh Khanh, còn nghĩ rằng cô đang chột dạ.
Nghĩ vậy, Đông Phùng Lưu càng thêm tức giận đứng dậy hét lên: “Cô ra ngoài là để đi quyến rũ những người đàn ông này sao?!”
Trên bức ảnh chính là lúc ở trong quán bar, bức ảnh lúc những người đó đã động chân động tay và vây quanh Đường Tinh Khanh.
Nhưng mà người chụp ảnh cũng có ý đồ khác, nhìn bức ảnh có thể thấy giống như Đường Tinh Khanh đang cùng họ chơi đùa, ngay đến cảnh trốn thoát như nào cũng được chụp lại giống như tình cảm mãnh liệt vậy.
Đường Tinh Khanh chau mày: “Chuyện này...... không phải như anh nghĩ đâu, lúc đó là bọn họ uy hiếp tôi, động chân động tay với tôi, tôi đang từ chối!”
Vậy nhưng, từ ánh mắt của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh có thể nhìn ra, nụ cười nhạt từ trên khóe môi của Đông Phùng Lưu: “Thế nên cô đang muốn nói với tôi, bọn họ đang động chân động tay với cô, còn cô đang cố gắng bảo vệ sự trong sạch của mình sao? Đường Tinh Khanh, cô nghĩ tôi dễ bị lừa thế sao? Cô thực sự còn lẳng lơ hơn những gì tôi nghĩ đấy!”
Đường Tinh Khanh không can tâm bị Đông Phùng Lưu sỉ nhục như vậy, vẫn muốn giải thích, kết quả Đông Phùng Lưu lại không kiên nhẫn nổi, cô vừa mới lại gần, anh ta đã gạt tay ra, sức mạnh vô cùng lớn khiến cho cô bị đẩy ra.
Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu đẩy ngã xuống đất, khuỷu tay còn bị đập vào bàn trà, đau đến mức khiến cô bỗng hít một luồng khí lạnh.
Đường Tinh Khanh đau đến mức phải cắn răng chịu đựng, ngẩng đầu lên nhìn Đông Phùng Lưu đang tỏ ra rất hung dữ, đột nhiên nghĩ lại phản ứng bất thường của Sở Lương Ngư vừa nãy, hơn nữa hôm nay chính Sở Lương Ngư đã gọi điện gọi cô ra ngoài, lúc này, Đường Tinh Khanh mới hiểu hết tất cả.
“Lẳng lơ, tiện nhân ngay đến trinh tiết cũng không còn, nhìn khuôn mặt đơn thuần của cô, lại không chịu được sự cô đơn vậy sao, vừa ra ngoài đã đi tìm người đàn ông khác, Đường Tinh Khanh, cô xem tôi là kẻ mù sao? Bức ảnh rõ ràng như vậy rồi!” Đông Phùng Lưu tức giận hét lên.
Đường Tinh Khanh vốn dĩ vẫn muốn giải thích, nhưng khi nghe thấy những lời anh ta nói, bỗng nhiên cười phá lên, cười đến chảy cả nước mắt.
Nhìn ánh mắt u ám của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh mỉa mai nói: “Cứ coi như tôi ra ngoài tìm người đàn ông khác thì đã sao? Vậy cũng không thể sánh nổi với anh và Sở Lương Ngư, làm những chuyện bất chính trước mặt tôi như vậy, Đông Phùng Lưu, anh mới thực sự khiến tôi thấy ghê tởm.”
Đường Tinh Khanh cất cao giọng lên, cô dứt khoát không giải thích gì nữa, trong lòng Đông Phùng Lưu nghĩ như thế nào thì cũng kệ anh ta đi, cô không muốn tiếp tục như này mãi!
Nhưng mà, Đường Tinh Khanh không ngờ được rằng Đông Phùng Lưu lại tiến về phía trước, bóp chặt lấy cổ cô.
“Á! Đau...... Đông Phùng Lưu...... anh muốn làm gì!”
Đường Tinh Khanh bị hành động bất ngờ của Đông Phùng Lưu dọa cho ngơ người ra, sức anh ta rất mạnh, nhịp thở của Đường Tinh Khanh trở nên khó khăn hơn.
Nhưng Đông Phùng Lưu vẫn không hề quan tâm đến phản ứng của Đường Tinh Khanh, anh ta tức giận, càng bóp chặt hơn.
Đông Phùng Lưu không nói gì cả, Đường Tinh Khanh muốn nói nhưng rất khó để có thể mở miệng: “Anh bóp chết tôi...... cũng không thể...... thay đổi được chuyện gì......”
“Hay lắm! Vậy hôm nay tôi sẽ bóp chết cô!” Đông Phùng Lưu tức giận, lạnh lùng nói, lực ở tay càng mạnh hơn.
Đường Tinh Khanh càng lúc càng khó thở hơn, cô dường như đã nhìn thấy cái chết ngay trước mắt, nếu như anh ta muốn cô chết, vậy thì cô sẽ chết......
Nghĩ vậy, Đường Tinh Khanh nhắm mắt lại, muốn kết thúc nỗi đau này, bỗng nhiên, trong đầu bỗng xuất hiện một người...... bố......
Đúng vậy, bố, cô vẫn chưa được gặp bố mình, cô vẫn chưa thể chết, cô còn phải đi tìm bố nữa!
Nghĩ vậy, Đường Tinh Khanh bỗng nhiên mở mắt ra, bắt đầu vùng vẫy mạnh, muốn thoát khỏi: “Đông Phùng...... Lưu, buông...... buông tôi ra......”
“Hừ!” Đông Phùng Lưu cười nhạt: “Không phải cô vừa muốn chết sao? Sao? Hối hận rồi?”
“Tôi...... tôi bị...... hãm hại...... anh phải tin tôi......” Đường Tinh Khanh giải thích một cách khó khăn: “Tôi...... tôi có thể giải thích, tôi...... có chứng cứ...”
Đông Phùng Lưu nghe thấy những lời của Đường Tinh Khanh, cười châm biếm một cái, bỗng nhiên thả tay đang bóp cổ cô ra, thờ ơ nói: “Được, cô nói cô có chứng cứ, vậy hãy đem chứng cứ của cô ra, để tôi có thể tin những lời cô nói.”
Đường Tinh Khanh thở phảo nhẹ nhõm, thở gấp gáp, đợi dịu đi một lúc, cô mới nói: “Bây giờ tôi không có chứng cứ, nhưng mà tôi đảm bảo có thể tìm được chứng cứ! Anh hãy tin tôi, trước giờ tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh hết!”
Mắt Đông Phùng Lưu híp lại đầy nguy hiểm, Đường Tinh Khanh đứng ở một bên, căng thẳng đến mức mồ hôi đầm đìa.
Cũng không biết sau bao lâu, Đông Phùng Lưu cuối cùng cũng đứng dậy, nói với Đường Tinh Khanh: “Tôi cho cô ba ngày, trong vòng ba ngày cô phải tìm được chúng cứ, những chuyện này coi như chưa từng xảy ra, nếu như không tìm được......”’
Đường Tinh Khanh bỗng nói thêm vào: “Nếu như không tìm được, thì anh cứ bóp chết tôi đi!”
Nói rồi, cô đứng dậy, không quay đầu lại mà rời đi, chỉ để lại Đông Phùng Lưu một mình ngồi trong phòng khách.
Chỉ có điều, ngay đến cả Đông Phùng Lưu cũng không phát hiện ra, dây thần kinh đang căng thẳng của anh, bỗng nhiên cũng dần dần thả lỏng hơn.