Thấy Đường Tinh Khanh vẫn không thoát khỏi tâm trạng tiêu cực, Đường Ngũ Tuấn nóng nảy đến mức giọng nói cũng nghẹn ngào. Cậu lập tức dựa vào đầu gối Đường Tinh Khanh khóc nức nở.
Lúc này Đường Tinh Khanh mới tỉnh lại từ trong mơ, thấy Đường Ngũ Tuấn khóc mà đau nhói, lập tức ôm con vào lòng.
"Ngũ Tuấn, không sao, mẹ không sao. Con là đàn ông, đừng hơi tí là khóc. Chẳng ra sao cả." Đường Tinh Khanh vừa an ủi vừa lau sạch nước mắt tèm lem trên gương mặt của Đường Ngũ Tuấn.
"Con còn tưởng mẹ không quan tâm con nữa..." Đường Ngũ Tuấn đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt không hề ướt, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười, như thể hóa phép vậy.
Đường Tinh Khanh cạn lời, cảm thấy mình lại bị ảnh đế nhỏ tuổi lừa rồi. Cô véo mũi con trai, tức giận nói: "Mẹ biết ngay con không yếu đuối vậy mà."
Đường Ngũ Tuấn tự hào ưỡn ngực, học đấm ngực như tinh tinh, nói: "Đương nhiên rồi, cho nên mẹ cũng không thể yếu đuối được. Vừa rồi mẹ làm con sợ chết mất, đúng là."
"Sợ cái gì mà sợ, mẹ chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi." Đường Tinh Khanh miễn cưỡng nhoẻn miệng cười, có điều cô càng nỗ lực thì nụ cười kia trông càng cay đắng.
"Ồ, thì ra là vậy, con còn tưởng mẹ bị kích thích biến thành kẻ ngốc chứ..." Đường Ngũ Tuấn bật cười.
Đường Ngũ Tuấn hồn nhiên ngây thơ, nếu là ngày thường chắc chắn sẽ làm Đường Tinh Khanh ấm lòng, có điều bây giờ cô lại biết đây chẳng qua chỉ là con trai đang an ủi cô thôi.
Mình làm sai bao nhiêu chuyện, bị người tin tưởng lừa gạt, đến cuối cùng còn phải chờ con trai đến an ủi. Đường Tinh Khanh cảm thấy vừa hạnh phúc vừa bi ai.
Bất giác tâm sự trong lòng vừa thoáng quên lại quay quay về. Cảnh tượng đoạn tuyệt với Tịch Song lại lần nữa xuất hiện trong đầu cô. Vẻ mặt phẫn nộ khi kế hoạch bị vạch trần của Tịch Song và những hành vi đê tiện trước đó của hắn khiến Đường Tinh Khanh vô cùng bất mãn. Mấu chốt là, cô lại bị phản bội.
Khoảng thời gian 6 năm ở Mỹ thoáng hiện lên trong đầu cô, những hành động dịu dàng thân thiết xưa kia của Tịch Song chợt biến thành hư ảo.
Cô vốn cho rằng cô và hắn có thể trở thành bạn thân...
Vừa nghĩ thế, Đường Tinh Khanh lại thấy xót xa, nước mắt dâng trào. Lúc trước cô vẫn cố gắng chịu đựng, giờ không phải đối diện với Tịch Song nữa, Đường Tinh Khanh cuối cùng cũng không dằn nổi nước mắt.
Đường Ngũ Tuấn cứng người, cậu ngồi trên ghế sau xe taxi vỗ vai Đường Tinh Khanh, bình tĩnh nói: "Mẹ, mẹ muốn khóc thì cứ khóc đi. Dù con còn nhỏ nhưng mẹ vẫn có thể dựa vào con mà."
Đường Tinh Khanh cắn chặt môi, đè nén những giọt nước mắt sắp tràn mi.
"Giờ bố không ở đây, con có thể cho mẹ mượn bờ vai để khóc."
"Mẹ, mẹ đừng nhịn nữa, mẹ ơi..."
Đường Ngũ Tuấn khuyên hết lời, rốt cuộc Đường Tinh Khanh cũng thả lỏng, ôm vai Đường Ngũ Tuấn khóc nấc lên.
Đường Ngũ Tuấn dùng hai tay ôm đầu mẹ, vuốt nhẹ như dỗ trẻ con. Vẻ mặt cậu bình tĩnh như một người trưởng thành trong thân xác trẻ nhỏ. Cậu quả thực là người đáng để dựa dẫm.
Đường Tinh Khanh lúc đầu chỉ khóc thút thít, sau lại biến thành nức nở. Tài xế taxi thấy hai mẹ con kỳ lạ này thì chẳng hiểu ra sao, nhưng ông thấy Đường Tinh Khanh quá đau lòng, nên đến nơi rồi cũng không thúc giục hai mẹ con, chỉ lặng lẽ chờ cô khóc xong.
...
Lúc này có lẽ người nóng ruột nhất chính là Nam Cường Thịnh. Đầu tiên là Đường Tinh Khanh bỏ đi, sau đó Đường Ngũ Tuấn lại đến nói một tràng khó hiểu, còn oán trách anh ta, cuối cùng cũng chạy mất hút.
Nam Cường Thịnh bây giờ vẫn còn chưa hay biết gì, anh ta mơ hồ đoán được là Đường Tinh Khanh đã lừa anh ta. Cô lại đi đàm phán với Doãn Thu Ngọc, chuẩn bị hy sinh bản thân để cứu tập đoàn Đông Phùng.
Nam Cường Thịnh rất muốn đuổi theo, nhưng cả Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn đều không nghe điện thoại, anh ta cũng không biết đi đâu tìm hai mẹ con, thế là đành đợi ở bệnh viện.
Dù là người trầm tĩnh như Nam Cường Thịnh cũng sắp sụp đổ, trong lòng như có một con mãnh thú nguyên thủy đang điên cuồng cào xé tim gan anh ta. Đương nhiên nguyên nhân không phải chỉ là vì chuyện của Đường Tinh Khanh, mà vì trong lúc này lại có một người đến bệnh viện.
Hiện tại người kia đang ngồi trên ghế, ánh mắt lướt khắp phòng bệnh, khi thì dừng trên mặt Đông Phùng Lưu với vẻ khinh bỉ, khi thì lướt qua trần nhà, sàn nhà, hoặc là nhìn vào móng tay của mình.
Nói tóm lại, bất cứ chỗ nào cũng bị ánh mắt của người kia quét qua, ngoại trừ Nam Cường Thịnh.
Tất nhiên đối phương chính là Phương Minh, một con người luôn khiến Nam Cường Thịnh cảm thấy phiền phức.
Trừ đôi lời chào hỏi lúc Phương Minh bước vào phòng thì hai người hoàn toàn im lặng. Nam Cường Thịnh nghĩ đến chuyện của Đường Tinh Khanh mà lo lắng chờ đợi, còn Phương Minh thì vẻ mặt ngẩn ngơ, không biết lại đang suy tư điều gì.
Mà loại phụ nữ ngực to óc quả nho như cô ta thì có thể nghĩ được cái gì chứ?
"Này, không phải là tôi tò mò về cô đâu nhé" Không, không được, không thể hỏi vậy được. Nam Cường Thịnh bác bỏ lời dạo đầu này. Nên nói cái gì mới được nhỉ?
"Này, cô, cô đến đây làm gì? Nghỉ ngơi à?" Nam Cường Thịnh đi đến trước mặt Phương Minh, nghiêng đầu quan sát cô nàng.
Lúc này Phương Minh mới nhìn lên mặt Nam Cường Thịnh, có điều cũng chỉ cho anh ta một cái liếc mắt: "Anh có bệnh không?"
"Cái gì? Bệnh á? Tôi đâu có, cậu ta mới bệnh..." Nam Cường Thịnh chỉ Đông Phùng Lưu.
Phương Minh cau mày nói: "Anh thiếu vốn từ vậy à? Lúc nãy tôi vừa vào anh cũng hỏi câu này."
Nam Cường Thịnh nhớ lại, sau đó gật đầu, hình như là vậy thật.
"Nhưng mà cô đâu có trả lời tôi." Vì Phương Minh không nhìn anh ta nữa, thế là Nam Cường Thịnh đành bất đắc dĩ về ghế ngồi, chậm rãi nói: "Cô nói là cô gặp Đường Tinh Khanh, nhưng tôi cảm thấy hình như cô đến luyện kịch câm thì phải."
Phương Minh hỏi ngược lại: "Anh thì đang nôn nóng cái gì? Vừa vào đã thấy vẻ mặt hốt hoảng, hỏi thì lại không nói."
Nam Cường Thịnh xoa thái dương, trợn mắt nói: "Tôi đang đợi Đường Tinh Khanh, xảy ra chút chuyện, có điều cô nghe xong cũng chỉ lo lắng vô ích mà thôi."