Đường Ngũ Tuấn nghĩ nhiều hơn một chút so với Đường Tinh Khanh, Đường Tinh Khanh chẳng qua chỉ đơn thuần vì Tịch Song lừa dối và phản bội mà tức giận, nhưng với thân phận là một nửa người ngoài, Đường Ngũ Tuấn có thể cảm giác được tình yêu của Tịch Song đối với Đường Tinh Khanh đã đạt tới mức muốn chiếm làm của riêng.
Nói cho cùng, Tịch Song cũng là vì tình yêu mới làm ra những chuyện đó mà thôi.
Đường Ngũ Tuấn cười khổ, trừ cảm thấy Tịch Song không quá may mắn ra, cậu bé cũng không thể làm hơn.
Bất kể nói thế nào, chuyện lần trước Tịch Song làm sai chính là làm sai, cho dù Đường Ngũ Tuấn bây giờ cảm thấy áy náy cũng không hối hận lúc ấy mình đoạn tuyệt.
Bởi vì nếu như không làm tổn thương Tịch Song, vậy người bị hại chính là Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu. Nếu như vậy, trong lòng Đường Ngũ Tuấn sẽ không chỉ có mỗi áy náy.
Cứ lăn qua lăn lại như vậy, suy nghĩ những chuyện vụn vặt không đầu không cuối, Đường Ngũ Tuấn suốt đêm cũng không được ngủ ngon giấc, một mực thức đến khi trời sáng.
...
Tới bệnh viện, Đường Tinh Khanh thấy vành mắt đen trên mặt Đường Ngũ Tuấn, lo lắng hỏi: "Ngũ Tuấn, con lại thức đêm chơi game à?"
Đường Ngũ Tuấn lắc đầu một cái, nhớ tới giấc mơ tối hôm qua. Cậu ta muốn giải thích, có điều lời đến khóe miệng vẫn là nuốt trở vào.
Mặc dù không nói rõ chuyện này là không công bằng với Tịch Song, có điều duyên phận giữa Tịch Song và Đường Tinh Khanh đã đi tới điểm cuối, nhân lấy chuyện này mà cắt đứt liên lạc quả thực không có gì tốt hơn.
"Trông giống hệt như người diễn tuồng.” Đường Tinh Khanh nhìn Đường Ngũ Tuấn ngẩn người, cảm thấy thật dễ thương, liền trêu ghẹo.
"Mẹ, là quốc bảo* nha!" Đường Ngũ Tuấn xoa xoa vành mắt đen, làm mặt quỷ.
(*) Quốc bảo: Gấu trúc được gọi là quốc bảo của Trung Quốc.
Nam Cường Thịnh cười nói: "Chú nhìn mẹ con hai người mới là giống diễn tuồng ấy. À, đúng rồi, Phương Minh có tới chưa?"
Đường Tinh Khanh chưa biết chuyện xảy ra tối qua, lại nghe Nam Cường Thịnh chủ động nhắc tới Phương Minh, che miệng cười nói: "Nam Cường, tay chân anh cũng nhanh thật đấy. Có điều hai người đúng là rất xứng đôi, đều là đánh chết cũng không chịu chủ động mở miệng, anh là đàn ông, có phải nên có chút bày tỏ hay không?"
Nam Cường Thịnh sao có thể là loại người buông không chịu nhả đó? Chỉ có điều Phương Minh - người phụ nữ này quả thực không giống những người khác. Đổi lại là những cô gái khác, đã sớm bị Nam Cường Thịnh hớp hồn rồi.
Nam Cường Thịnh cười khổ nói: "Xảy ra chút chuyện khá phiền toái, cũng may có Ngũ Tuấn hỗ trợ đã giải quyết một nửa, xong xuôi sẽ kể với em sau."
Đường Ngũ Tuấn gật đầu nói: "Được rồi, có điều tối hôm qua Phương Minh mượn men rượu đã chính miệng thừa nhận thích chú đó, chú đừng để dì Phương thất vọng nha."
Lần này, Nam Cường Thịnh không có phản bác nữa, mà là ôn hòa cười: "Yên tâm đi, chú sẽ không làm như vậy đâu."
Mấy người sau khi nói xong đưa ánh mắt nhìn sang phía Đông Phùng Lưu, rất ăn ý thở dài một cái.
Đường Tinh Khanh chậm rãi đi tới cạnh giường bệnh, có chút đau lòng nói: "Mấy ngày trước bác sĩ có nói, tình hình của anh ấy mặc dù không trở nên nghiêm trọng nhưng cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt lên."
Đại thiếu gia Đông Phùng Lưu phong lưu hào phóng, bởi vì hôn mê mà không thể nào ăn uống, bây giờ cả người trên dưới cắm đầy các loại ống, có cái là dung dịch dinh dưỡng, có cái chính là thuốc.
“Bộ dạng này thật đúng là làm người ta đau lòng mà...” Đường Tinh Khanh cúi thấp đầu, chăm chú nhìn gương mặt gầy gò của Đông Phùng Lưu.
Đường Ngũ Tuấn thấy vậy, đi tới kéo tay Đường Tinh Khanh: "Mẹ, mẹ đừng nôn nóng, bố nhất định sẽ tỉnh lại mà."
Đường Tinh Khanh cũng nắm chặt tay Đường Ngũ Tuấn, hai người cùng nhau yên lặng đứng trước giường bệnh của Đông Phùng Lưu.
Nam Cường Thịnh thấy một màn này, trong lòng cũng không khỏi cảm động. Lúc này, bên ngoài phòng bệnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân. Nam Cường Thịnh trong lòng căng thẳng, bởi vì tiếng bước chân này anh ta rất quen thuộc.
Là Phương Minh!
Không đợi Phương Minh vào cửa, Nam Cường Thịnh liền trực tiếp đi ra ngoài đón.
Phương Minh trông thấy Nam Cường Thịnh vội vã đi ra, trợn to hai mắt, sửng sốt một giây, tiếp lại nhướng mày một cái, không vui nói: "Vì sao đi đâu cũng gặp phải tên cặn bã này nhỉ?”
"Phương Minh, chuyện đêm đó không phải tôi cố ý..."
Nam Cường Thịnh trong lòng quýnh lên, tiến đến kéo lấy tay Phương Minh. Mặt Phương Minh đỏ lên, dùng sức hất ra, mắng to: "Ban ngày ban mặt cũng định giở trò lưu manh sao?"
Phương Minh giận đến mức trực tiếp chạy ra khỏi bệnh viện, mà Nam Cường Thịnh lần này cũng không chịu bỏ cuộc, không ngừng theo sát sau lưng cô.
Đường Tinh Khanh trong phòng bệnh nghe tiếng cãi vã bên ngoài liền có chút bận tâm, định đi ra ngoài nhìn một chút.
Đường Ngũ Tuấn kéo cô lại, nói nhỏ: "Mẹ yên tâm đi, chỉ cần chú Nam Cường nói rõ thì không sao đâu, giữa bọn họ có chút hiểu lầm nhỏ, mẹ ngược lại phải để riêng hai người họ mới được, nếu không công sức tác hợp bao lâu nay có phải đi tong không?"
Đường Tinh Khanh xoa xoa gáy Đường Ngũ Tuấn, lắc đầu nói: "Con mới nhỏ xíu đã đi nghiên cứu những thứ này?"
Đường Ngũ Tuấn cười khổ nói: "Bởi vì con cũng phải kết hợp mẹ và bố mà, dĩ nhiên phải tham khảo kinh nghiệm, tiếp thu giáo huấn rồi."
Đường Tinh Khanh lập tức tỏ vẻ thản nhiên, lần này không phải là bởi vì không muốn ở bên cạnh Đông Phùng Lưu, mà là lo lắng cho bệnh tình của anh.
"Chuyện giữa nam nữ ấy mà, thật đúng là phiền toái, cho nên sau khi bố tỉnh lại, mẹ và bố phải đối xử với nhau thật tốt, nếu không con sẽ rất nhức đầu đó nha."
Đường Ngũ Tuấn làm ra vẻ ông cụ non, dường như đã vì hai người Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu mà tâm thần tiều tụy vậy.
Đường Tinh Khanh giận dỗi nói: "Cái này cũng không nên trách mẹ, con cũng không thể nói chuyện yêu đương với một bệnh nhân đang hôn mê được đâu."
Đường Ngũ Tuấn cười phá lên.
Đường Tinh Khanh trong lòng chợt xúc động, ôm Đường Ngũ Tuấn vào trong ngực, sau đó nói lớn tiếng với Đông Phùng Lưu đang hôn mê: "Đông Phùng Lưu."
"Đông Phùng Lưu, đồ chết tiệt, khốn kiếp, anh tỉnh lại nhanh lên một chút có được hay không."
Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!
Đường Ngũ Tuấn thấy vậy cũng nhao nhao nói: "Cha chết dẫm, cha thúi, tỉnh lại nhanh lên một chút có được hay không?"
Hai người giống như đang tranh giải cổ vũ, thi nhau hét to, Đông Phùng Lưu vẫn vẫn là hôn mê sâu, không có phản ứng gì.
Đường Tinh Khanh cũng không biết là gọi mệt rồi hay bởi vì cảm thấy thất vọng, nhẹ giọng nói: "Này, Đông Phùng Lưu, em thật sự đã đồng ý tha thứ cho anh, anh tỉnh lại đi, em tiếp tục làm vợ của anh là được chứ gì."
Đường Ngũ Tuấn phát hiện giọng nói Đường Tinh Khanh đã có chút run rẩy, quay đầu nhìn liền thấy khóe mắt mẹ đã ươn ướt, vì vậy ôm Đường Tinh Khanh càng chặt hơn, giống như muốn an ủi cô vậy.
"Anh còn chưa biết đất, Ngũ Tuấn là con của hai chúng ta, Ngũ Tuấn rất thích bố, nếu như anh còn không tỉnh lại, em liền tìm cho con một người bố mới đấy."
Đường Tinh Khanh mang trên mặt nụ cười dí dỏm, trong khóe mắt, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
Đường Ngũ Tuấn thơm má mẹ, cũng học cô nói: "Đúng vậy, nếu như bố không làm bố con, con và mẹ phải đi tìm cha khác rồi, hừ, nhìn lúc đó xem bố làm thế nào."
Hai người giống như đang đối hí vậy, mẹ một câu con một câu, Đông Phùng Lưu vẫn không có phản ứng gì, hai đôi mắt nhìn nhau một cái, thở dài không biết phải làm sao.
Nhưng vừa lúc đó, ánh mắt Đường Ngũ Tuấn đột nhiên sáng lên...
Đường Ngũ Tuấn suýt nữa thì hét lên, bởi vì cậu bé nhìn thấy ngón tay Đông Phùng Lưu lại hơi run một cái. Đường Tinh Khanh tự nhiên cũng là chú ý tới, trong mắt hai người đều là ngạc nhiên và mừng rỡ khó nói nên lời.