Trên tờ báo mà Đường Tinh Khanh đang đọc, gần như dùng cả một mặt báo để đưa tin về một việc. Không phải chuyện gì khác mà chính là tin về Doãn Thu Ngọc.
Đường Tinh Khanh trợn tròn hai mắt, mắt liên tục liếc nhìn Đông Phùng Lưu và tờ báo, mãi một lúc sau mới kinh ngạc nói: “Em bảo này Đông Phùng Lưu, chắc cái này không phải là kiệt tác của anh và Ngũ Tuấn đâu nhỉ.”
Đông Phùng Lưu vẫn luôn đọc tài liệu, chẳng thèm ngẩn đầu lên mà chỉ hời hợt nói: “Ừm, thấy em ngạc nhiên như vậy, hẳn là em nói đến chuyện nhà họ Doãn đúng không.”
Đường Tinh Khanh yên lặng gật đầu.
Đông Phùng Lưu vẫn không cảm thấy ngạc nhiên. Anh cười nói: “À, tin này sáng sớm nay đã đăng rồi, anh còn tưởng em đã thấy rồi chứ.”
Đường Tinh Khanh nhíu mày, cô vẫn giữ vẻ mặt cứng đờ hỏi: “Thật sự là do anh và Ngũ Tuấn làm sao?”
“Nếu không thì còn ai vào đây nữa?” Đông Phùng Lưu trả lời một cách mất kiên nhẫn, ngay sau đó anh đắn đo một lát rồi nói: “Thật ra anh hoàn toàn không xử lý chuyện này, đều là tác phẩm của Ngũ Tuấn cả, anh chỉ biết kết quả mà thôi.”
Đường Tinh Khanh lại đọc mấy câu tiêu đề phóng to trên mặt báo: Tiểu thư Doãn Thu Ngọc nhà họ Doãn nghi có dính dáng đến lừa đảo và có quan hệ mập mờ với nhiều đàn ông.
truyện được up trên app mê tình truyện
Đường Tinh Khanh biết việc này cũng chẳng có gì kì lạ, bởi vốn dĩ chính Doãn Thu Ngọc cũng đang mang trên mình rất nhiều chuyện dơ bẩn, Đường Ngũ Tuấn đương nhiên cũng có thể đào bới chúng lên dễ như trở bàn tay, sau đó gửi chúng đến tòa soạn báo.
Chỉ là, Đường Tinh Khanh hoàn toàn không ngờ Đường Ngũ Tuấn lại có thể khiến Doãn Thu Ngọc bị phá sản.
Cô hít sâu một hơi nói: “Việc này... có phải là quá đáng lắm không?”
Đông Phùng Lưu thản nhiên nói: “Em đừng có suốt ngày mềm lòng như thế, đúng là scandal của cô ta bị Đường Ngũ Tuấn đào bới ra và gửi nặc danh đến tòa soạn, từ đầu đến cuối Ngũ Tuấn chẳng hề có chút sơ hở nào cả.”
Đường Tinh Khanh vẫn chưa yên tâm, lòng thầm nghĩ tên nhóc Đường Ngũ Tuấn này thật đúng là có tài, chốc lát đã ép nhà họ Doãn bị phá sản. Nếu việc này đồn ra ngoài, chắc chắn cậu sẽ trở thành tiểu ác ma của giới thương nhân, nói không chừng sau này còn chuốc lấy nhiều phiền phức nữa.
Dường như nhìn thấu nỗi lo của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu dừng công việc lại, nghiêm túc nói: “Thật là trước đây anh và Ngũ Tuấn cũng nghĩ rằng chỉ tiết lộ scandal của Doãn Thu Ngọc ra mà thôi. Scandal của người phụ nữ này quả thực quá dễ dàn tìm kiếm, bởi vì đàn ông có quan hệ với cô ta quá nhiều, hơn nữa còn liên quan đến bộ máy chính trị của giới thương nhân và giới chính trị nữa.”
Đông Phùng Lưu bổ sung thêm: “Nếu không em tưởng rằng chỉ mỗi mấy scandal này thôi mà có thể khiến Doãn Thu Ngọc phá sản sao?”
Cũng phải. Chắc chắn là chuyện của Doãn Thu Ngọc liên đới đến quá nhiều người nên mới rơi vào kết cục ngày hôm nay.
Đông Phùng Lưu tiếp tục nói: “Đây không phải là điểm chính, điều quan trọng là sau khi tờ báo kia được tiết lộ, cảnh sát cũng nhúng tay vào điều tra, thậm chí còn phát hiện ra công ti nhà họ Doãn không chỉ liên quan đến xã hội đen mà còn phạm tội buôn lậu nghiêm trọng. Xét cho cùng vẫn là do cô ta gieo gió gặt bão thôi, có liên quan gì đến chúng ta đâu cơ chứ?”
Đường Tinh Khanh lại rất đồng cảm với việc này.
Hơn nữa nhà họ Doãn cũng là thế gia vọng tộc, những công ty thế này một khi đã xảy ra chuyện gì thì sẽ bị những người lắm mồm nhiều chuyện công kích, hẳn là tòa cao ốc ấy sắp bị sụp đổ nát bấy như bùn rồi.
Trước đây Tập đoàn Đông Phùng cũng phải đối mặt với nguy hiểm chí mạng như thế, cũng may là đã vượt qua được.
Đường Tinh Khanh thở dài một tiếng, thầm nghĩ thương trường quả đúng là còn ác liệt hơn chiến trường nữa.
Đông Phùng Lưu nhìn dáng vẻ đa sầu đa cảm của Đường Tinh Khanh, an ủi nói: “Cô ta đáng đời, anh chỉ châm mồi lửa thôi, bây giờ có đầy rẫy người đến trừng trị cô ta, hoàn toàn chẳng cần chúng ta nhúng tay vào nữa.”
Đường Tinh Khanh gật đầu rồi tiếp tục đọc báo, cô phát hiện ra tình hình của chính Doãn Thu Ngọc cũng thê thảm đến không nỡ nhìn.
Vì công ty đang bị cảnh sát điều tra, scandal của Doãn Thu Ngọc lại bị lộ ra, lúc này, phóng viên của các tờ báo gần như đã lấp kín thành nhưng bức tường bao quanh nhà và cả công ty cô ta.
Đồng thời trên báo cũng đã chỉ ra, chẳng bao lâu nữa, có thể Doãn Thu Ngọc cũng sẽ bị mời đến đồn cảnh sát.
Nếu như vậy vẫn chưa đủ thê thảm thì những chuyện phía sau còn thê thảm hơn nữa.
Đường Tinh Khanh đọc mẩu tin trên báo mấy lần, đến khi cô lật sang tờ khác thì mới biết được, không còn ngôn từ nào có thể hình dung hết sự bi thảm của người phụ nữ này.
Trên phần phụ bản của tờ báo bất ngờ viết vài bài thanh minh. Người thanh minh là bậc cha chú của nhà họ Doãn hoặc những người cùng lứa với Doãn Thu Ngọc.
Nhà họ Doãn thế gia đại tộc, nhưng thật không ngờ Doãn Thu Ngọc lại làm ra những việc như vậy, nếu sự việc còn tiếp tục ngâm giấm thế này thì đây chắc chắn chính là tai họa ngập đầu cho nhà họ Doãn.
Vì thế mọi người trong nhà họ Doãn không hẹn mà cũng nhau quyết định cắt đứt mọi quan hệ với Doãn Thu Ngọc, bao gồm cả mối quan hệ ruột thịt và mối quan hệ trong công ti, bọn họ đều rũ bỏ sạch sẽ.
Trong số những người này, ngay cả bố mẹ đẻ của Doãn Thu Ngọc cũng vứt bỏ cô ta, thanh minh rằng bọn họ chẳng hề có chút liên quan gì đến việc mà Doãn Thu Ngọc đã làm.
Tình hình bây giờ của Doãn Thu Ngọc có thể nói là bị cả thế giới quay lưng. Mặc dù giới thương nhân đa số đều là những kẻ thấy lợi là quên nghĩa, gió chiều nào xuôi theo chiều nấy, nhưng người thân của chính mình mà cũng vứt bỏ cô ta, hơn nữa còn vứt bỏ một cách dứt khoát như vậy, không thể không nói, bình thường Doãn Thu Ngọc cũng không được người khác tôn trọng.
Đường Tinh Khanh cũng thấy đồng cảm với cô ta vì chuyện này.
Đọc xong cả tờ báo, Đường Tinh Khanh lắc đầu thở dài lúc lâu, sau đó cô nói với Đông Phùng Lưu: “Thật là bài học đẫm máu. Đông Phùng Lưu, sau này cho dù anh có suy nghĩ cho em và Ngũ Tuấn cũng không được làm việc bừa bãi nhé.”
“Thế mới nói thù hận chẳng phải là thứ gì tốt đẹp. Nếu Doãn Thu Ngọc không vu cáo hãm hại em thì cũng đã không ra nông nỗi này.” Đường Tinh Khanh tự nói một mình.
Đông Phùng Lưu gật đầu nói: “Em yên tâm, vì em và Ngũ Tuấn, sau này anh sẽ thận trọng. Anh đương nhiên sẽ không làm việc gì quá đáng, càng không ngu ngốc đến mức phạm phải giới hạn của pháp luật.”
Nhận được sự đồng ý của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh dịu dàng bật cười.
“Doãn Thu Ngọc như thế cũng tốt, nếu không sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đến quấy rầy chúng ta, những ngày tháng sau này cuối cùng cũng được sống bình yên rồi.”
Đường Tinh Khanh nghiêng đầu, dáng vẻ ngây thơ khiến Đông Phùng Lưu hơi ngây ngẩn.
Nhưng Đông Phùng Lưu lại không cho rằng có thể sống những ngày tháng thanh bình. Đôi mắt anh lóe lên tia sáng khác thường. Anh cứ có cảm giác xung quanh mình vẫn đang ẩn chứa mối nguy, nhưng nhất thời cũng không thể nghĩ rõ ràng được.
“Này, anh sao thế?” Đường Tinh Khanh lắc tay trước mặt Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu lắc đầu, lại nở nụ cười, nói: “Anh hễ khát nước là dễ bị mất tập trung, có lẽ anh đang muốn uống cà phê đấy.”
Bởi vì Đường Tinh Khanh không hề hạn chế việc pha cà phê nên Đông Phùng Lưu rất ít khi chủ động nói muốn uống cà phê. Thế mà lần này anh lại muốn uống cơ đấy.
“Ok, bổn tiểu thư sẽ thỏa mãn anh.”
Đường Tinh Khanh lại tung tăng đến phòng nghỉ, còn sắc mặt Đông Phùng Lưu phút chốc cũng thay đổi. Anh nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong khoảng không, cố gắng nhớ lại điều gì đó, biểu cảm rất nghiêm túc.
...
Khi Đường Tinh Khanh đọc được hoàn cảnh thê thảm trước mắt của Doãn Thu Ngọc trên báo thì người vẫn luôn trốn trong phòng là “kẻ đầu sỏ” Đường Ngũ Tuấn đang vừa ăn vặt vừa uống nước, mặt mũi vui vẻ đọc báo cáo về Doãn Thu Ngọc bên cạnh máy tính.
��������