Trương Vân đương nhiên biết là không thể nào thổ lộ với Phương Minh được, thế nhưng hôm nay anh ta đã làm ra cái việc ám sát Nam Cường Thịnh, đã làm thì không sợ, cùng lắm thì sau này sẽ không còn ở trong nhóm đua xe nữa.
Trương Vân cười đau khổ: “Em biết, chị Phương chẳng phải là chị thích cái tên Nam Cường Thịnh đó sao?”
Phương Minh không ngờ Trương Vân bỗng nhiên lại nói một câu như vậy, sự lạnh lùng trên khuôn mặt dần biến mất, khuôn mặt căng thẳng bây giờ còn trở nên nghiêm trọng hơn, chỉ có điều thêm vào đó còn là sự xấu hổ rụt rè.
Ý thức được khuôn mặt mình đang bắt đầu đỏ lên, Phương Minh lấy lại tinh thần và nói: “Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên nói bừa.”
Trương Vân bị Phương Minh từ chối, lại thêm với việc bị Nam Cường Thịnh tàm cho tức giận, bây giờ bộ dạng của anh ta giống như một kẻ tâm thần, nhưng anh ta vẫn không chịu cúi đầu mà còn nhìn thẳng vào Phương Minh cười lạnh lùng nói: “Chị Phương, chị tưởng chị có thể giấu được ai chứ? Nhóm đua xe trên dưới bao nhiêu người như thế, làm gì có ai không biết trong lòng chị có tên là Nam Cường Thịnh?”
Không ngờ lại rõ ràng đến thế? Phương Minh đã tự cho rằng đó là bí mật, hơn nữa cô cũng chỉ có nói vài câu trước mặt Đường Tinh Khanh, mà đó cũng chỉ là những lời nói bâng quơ.
Phương Minh nhìn Trương Vân với vẻ vụng về, môi cô mấp máy, nhưng cô không biết nên nói gì. Lúc này hình ảnh xuất hiện trong đầu cô đúng là chỉ có Nam Cường Thịnh, đặc biệt là hình ảnh khi Nam Cường Thịnh ngồi ở căn phòng nhỏ và khẽ nhoẻn miệng cười với cô.
truyện được mua bản quyền từ tác giả up trên app mê tình truyện
Trương Vân tiếp tục nói: “Ngày hôm đó sau khi bước ra từ căn phòng nhỏ mặt chị có vẻ ghét bỏ hắn ta nhưng mấy ngày liên tiếp chị thường hay ngây người ra, mới đầu bọn em đều cho rằng chị hận Nam Cường Thịnh nhưng sau đó thì tất cả mọi người đều hiểu ra, rõ ràng là chị đã yêu Nam Cường Thịnh.”
Đây vốn dĩ là sự thật, là sự thật được cất giấu trong tận đáy lòng của Phương Minh. Nhưng sự thật này khi bị người khác nói ra ngay trước mặt mình Phương Minh vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Hóa ra cô đã yêu Nam Cường Thịnh mất rồi.
Phương Minh như bị người khác vạch trần một sự thật gì khủng khiếp lắm, cơ thể cô vì kích động mà run lên bần bật, trong ánh mắt tròn xoe kia lóe lên vô vàn những cảm xúc lẫn lộn.
Phương Minh không trả lời chất vấn của Trương Vân.
Vốn cô tới là để dạy bảo Trương Vân, nhưng cảnh tượng lúc này như thể cô đang bị dạy bảo vậy.
Cũng đúng, từ trước tới giờ tính cách của Phương Minh lúc nào cũng như con trai, gặp phải chuyện tình cảm nam nữ không những cô cảm thấy đau đầu mà thậm chí bởi vì không hiểu cô còn cảm thấy sợ hãi. Đó là nỗi sợ vô hình đã ngăn bản thân cô thừa nhận một sự thực rằng cô đã yêu Nam Cường Thịnh.
“Không có lời gì để nói à chị Phương?” Điệu bộ của Trương Vân như đang chỉ trích Phương Minh.
Trong nội bộ nhóm đua xe có rất nhiều người đàn ông ngưỡng mộ Phương Minh, bọn họ không dám thổ lộ với cô bởi vì cái uy bao lâu nay mà cô đã xây dựng trong nhóm.
Bọn họ không muốn Phương Minh yêu bất kì một ai trong nội bộ nhóm đua xe, càng không cho phép người ngoài nhóm là Nam Cường Thịnh. Vì thế mà rất nhiều người có tâm lý ghen tỵ và thù ghét với Nam Cường Thịnh, đặc biệt người thể hiện rõ nét nhất chính là Trương Vân.
“Chị Phương, chị tưởng rằng em thực sự đi giúp chị phục thù sao? Rõ ràng em biết là chị chẳng hề để ý gì tới sự việc lần trước trong căn phòng nhỏ, nhưng em vẫn dùng điều này thuyết phục bản thân mình đi công kích Nam Cường Thịnh, chị biết tại sao không?”
Giọng nói Trương Vân đột nhiên lại trở nên dịu xuống và mỉm cười đau khổ. Bất luận thế nào, trước mặt Phương Minh anh ta trước sau gì cũng không ngẩng được đầu lên, điều này không liên quan gì tới chuyện làm việc đúng sai mà là khi quá ngưỡng mộ một người thì luôn khiến cho bản thân mình trở nên nhỏ bé như cát bụi.
Phương Minh lắc đầu lia lịa, biểu thị rằng cô không biết. Cô lúc này không hề giống với chị cả của nhóm đua xe, ngược lại trông cô giống như một thiếu nữ mới dậy thì, hoảng loạn không biết phải làm thế nào khi đối mặt với chuyện tình cảm.
Trương Vân thở dài và nói: “Bởi vì em ghen tỵ, bởi vì chị Phương thích Nam Cường Thịnh, vì thế em muốn tiêu diệt hắn.”
Phương Minh thực sự vô cùng kinh ngạc, có điều cô vẫn cắn môi im lặng hồi lâu rồi mới nói với Trương Vân: “Cậu đi đi, sự việc này coi như tôi không nhìn thấy, tôi cũng hi vọng rằng cậu sẽ không xuất hiện trước mặt tôi và Nam Cường Thịnh nữa.”
Trương Vân lại trở về bộ dạng lúc đầu với vẻ chán nản và thất vọng.
“Chị Phương, xin lỗi, em sớm đã biết làm hại tên nhãi Nam Cường Thịnh thì sẽ làm tổn thương tới chị, nhưng em vẫn làm như vậy.”
Kể từ khi Trương Vân thẳng thắn bày tỏ lòng mình với Phương Minh rằng anh ta thích mình thì Phương Minh cũng biết cô không thể xử lý anh ta đơn giản như xử lý một tên đàn em, chuyện tình cảm luôn khiến cho Phương Minh trở thành một đứa trẻ khó kiểm soát mình.
“Đừng nói nữa...tôi đang cảm thấy rất bực mình.” Phương Minh dựa người vào tường, cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên trời, nhưng ngay tới cả lúc này thì khuôn mặt Nam Cường Thịnh vẫn lởn vởn trong đầu cô không rời.
Trương Vân cũng đã nói hết những lời nên nói, từ nay anh ta sẽ không còn có mối liên hệ gì với chị Phương – người mà anh ta luôn ngưỡng mộ. Chỉ có điều Trương Vân của bây giờ không cảm thấy bản thân mình đau khổ nữa, mà ngược lại anh ta đau xót khi nhìn thấy Phương Minh bối rối khi phải đối mặt với chuyện tình cảm.
Trương Vân lê bước đi tới cổng con hẻm, khi mà lưng anh ta đang quay về phía Phương Minh, anh ta hét lớn: “Này, chị Phương, nếu đã thích thì hãy theo đuổi đi, em chỉ là ghen tỵ với Nam Cường Thịnh thôi, là vì hắn ta đúng là một người đàn ông rất ưu tú.”
Đúng thế, chỉ có người ưu tú mới khiến người khác ghen tỵ tới mức phát điên lên như thế.
“Em thấy hắn ta cũng thích chị Phương đấy, lúc trước khi hai người nói chuyện với nhau trong quán rượu em đã nghe trộm, cái tên Nam Cường Thịnh đó chắc chắn là cũng thích chị, vì thế.....”
“Tôi bảo cậu câm miệng lại.” Phương Minh nheo mày nhìn Trương Vân từ phía sau, cô không thích người khác nói về chuyện tình cảm của cô như thế, làm như vậy khiến cô càng thêm đau đầu.
Trương Vân lại cố ý thở dài một tiếng, sau đó nói: “Dù sao thì sớm muộn bản thân chị cũng phải thừa nhận thôi.”
Trương Vân rời đi hồi lâu Phương Minh vẫn đứng dựa lưng vào tường ở đó, cô giống như một kẻ người gỗ đứng bất động nhìn trăng sáng trên trời.
Cô nghĩ tới rất nhiều việc, nhưng việc nào cũng có liên quan tới Nam Cường Thịnh.
Trong lòng cô nghĩ, bản thân đúng là đã yêu Nam Cường Thịnh mất rồi. nhưng hình như Nam Cường Thịnh không hề có ý với bản thân cô.
Phương Minh suy nghĩ vu vơ giống như một cô thiếu nữ đang đoán tâm tư của đối phương, nhưng cứ mãi như thế này thì làm sao có kết quả được, nếu có thì chẳng qua là sự nghi hoặc và phiền não nhiều hơn thôi.
Khi Phương Minh đang thất thần thì ở đâu ra một bóng đen xuất hiện và đứng bên cạnh chiếc xe máy của cô.
Phương Minh giật mình sợ hãi khi phát hiện ra người đó, bởi vì đó chính là Nam Cường Thịnh.
“Quả nhiên là cô.”
Ngữ khí của Nam Cường Thịnh rất khác với trước kia, dường như có chút gì đó chế diễu, trêu chọc. anh vừa nói vừa cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm đưa lên mắt nhìn nhìn như muốn đánh lạc hướng cô.
Nam Cường Thịnh cười lạnh lùng vỗ tay vào chiếc mũ bảo hiểm và nói: “Đúng là mũ của chị cả nhóm đua xe có khác.”
Phương Minh thấy có gì đó bất thường, có điều cô cũng không hỏi, mà giả vờ như không có chuyện gì: “Tôi hỏi anh không sao chứ?”
“Xin lỗi, không mất một sợi lông. Sao hả? có phải làm cô thất vọng lắm không?”
Thất vọng? Tại sao Phương Minh lại phải thất vọng?
Phương Minh cố gắng dùng ánh mắt để thể hiện sự khó hiểu của mình, cô sợ cô mở miệng ra là sẽ lại bắt đầu tranh cãi với Nam Cường Thịnh.
“Nếu cô thực sự không muốn liên lạc hay gặp mặt tôi thì cứ nói thẳng với tôi là được rồi, hà cớ gì phải giả bộ chấp nhận xin lỗi xong rồi lại cho mấy kẻ đàn em đến để đối phó với tôi.”