Đương Tinh Khanh không ngờ rằng Nam Cường Thịnh lại hợp tác như thế, suy nghĩ vài giây, vốn lúc trước cô đã đau đầu nghĩ xem làm thế nào để bắt đầu câu chuyện, bây giờ xem ra những lo lắng của cô bằng thừa rồi.
“Vậy nên giờ rốt cuộc anh nghĩ thế nào? Đối với Phương Minh là thế nào?” Đường Tinh Khanh nghẩng đầu lên, trông cô giống như một đứa trẻ đang đặt câu hỏi thắc mắc, hai mắt to tròn cũng lấp lánh sự tò mò và mong đợi câu trả lời.
Nam Cường Thịnh đưa tay lên đầu xoa xoa vẻ lúng túng, anh khẽ nói: “Trước đây có một số hiểu lầm nho nhỏ, ý anh là sau những hiểu lầm với Doãn Thu Ngọc thì sau đó lại có một số vấn đề nữa.”
“Đã giải quyết chưa?” Đường Tinh Khanh nheo mày lại, cô nghe Nam Cường Thịnh nói thì dường như đó đúng là những vấn đề nhỏ thôi.
Nam Cường Thịnh cầm ly cà phê trong tay, vốn muốn nhấp một ngụm nữa, nhưng anh nghĩ thế nào lại đặt ly xuống, rồi châm một điếu thuốc.
“Hiểu lầm bây giờ thì không còn nữa, nhưng quan hệ giữa anh và Phương Minh bây giờ không thoải mái cho lắm.”Nam Cường Thịnh nói có vẻ khó khăn: “Nói thực lòng, anh vẫn không hiểu được Phương Minh, vì thế cho dù là có muốn lại gần cô ấy anh cũng cảm thấy rất khó.”
Lẽ nào đây là điều khiến Nam Cường Thịnh lo lắng suy nghĩ mấy ngày nay sao, Đường Tinh Khanh nhìn Nam Cường Thịnh từ trên xuống dưới, tuy trong mắt cô Nam Cường Thịnh là kiểu đàn ông lạnh lùng, cứng nhắc và tốt bụng, nhưng không ngờ đối mặt với chuyện tình cảm thì anh cũng chẳng khác gì các thanh niên khác.
Đường Tinh Khanh trong lòng đang tự nghĩ, nếu Nam Cường Thịnh là Đông Phùng Lưu thì e rằng Phương Minh sớm đã rơi vào tay anh ta rồi.
Nhưng thôi thì người với người dù sao cũng không giống nhau mà.
Đường Tinh Khanh đang tập trung với những suy nghĩ của riêng mình về những chuyện kì lạ gần đây thì Nam Cường Thịnh liền cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Anh tưởng em tìm anh tới để khai sáng gì cho anh, lẽ nào chỉ là muốn biết mấy chuyện linh tinh thế thôi à?”
Nam Cường Thịnh nhìn Đường Tinh Khanh với ánh mắt mong chờ, muốn tấn công một cô gái thì nghe những lời góp ý của cô bạn thân dường như vẫn là một chiêu truyền thống từ trước tới nay.
Đường Tinh Khanh ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, ánh mắt cô tập trung về phía anh và nói với vẻ rất nghiêm túc: “Đương nhiên là phải hiểu tình hình trước, nhìn bộ dạng bí bách của anh lúc này, nhất định là không biết Phương Minh gần đây thế nào đúng không!”
“Nói thế cũng nói.” Nam Cường Thịnh có chút bực dọc: “Thế nên anh mới tới tìm em.”
“Ha ha, đúng là khi nói tới Phương Minh thì anh như biến thành con người khác, bây giờ Phương Minh cũng đang như anh đấy, cứ nhắc tới tên anh là cuống cuồng lên, giống như bị người ta phá hoại mất đồ gì không bằng.”
Đường Tinh Khanh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Nam Cường Thịnh, sau đó nói: “Vì là anh không biết rốt cuộc trong lòng Phương Minh có anh hay không nên anh không chịu bày tỏ với cô ấy mà cứ đợi tình hình thôi đúng không!”
Đường Tinh Khanh nói đến đây là khiến Nam Cường Thịnh có chút lúng túng rồi, anh cười ngại ngùng và gật đầu.
“Haiz, đúng thật là, anh nói xem anh có còn là đàn ông không!” Đường Tinh Khanh lắc đầu vẻ thất vọng: “Trong lòng Phương Minh cũng có anh, điều này chẳng phải em đã từng nói với anh rồi à?”
“Thế nhưng cái bộ dạng của cô ấy thì không giống với điều anh được nghe....” Nam Cường Thịnh nói vẻ oan ức.
“Trời ạ! Nói cho cùng thì anh sợ nói ra sẽ bị từ chối đúng không!” Câu nói của Đường Tinh Khanh nói đúng suy nghĩ của Nam Cường Thịnh, “Quả nhiên công tử nhà giàu mới là người sợ thất bại, nhất là gặp phải kiểu con gái tính tình khó đoán như Phương Minh.”
Đường Tinh Khanh vừa nói vừa nhìn Nam Cường Thịnh với ánh mắt chế giễu, nhưng Nam Cường Thịnh cũng chỉ bất lực mà không thể phản bác lại được vì điều cô nói đúng là sự thật.
Phương Minh không giống với những cô gái bình thường khác, cô không thật nhạy bén trong chuyện tình cảm, bản thân có không hiểu cũng không nói ra hay thể hiện ra, hơn nữa Phương Minh lại là một cô gái hiếu thắng, kiểu con gái thế này sẽ luôn có ý trốn tránh hoặc tỏ ra bộ dạng lạnh lùng không quan tâm khi đột nhiên có chuyện tình cảm xảy đến với mình.
Phương Minh là một điển hình, điều này khiến cho Nam Cường Thịnh rất khó nắm bắt, vì thế anh vẫn có hi vọng với cô nhưng lại không dám mở lời.
“Tuy ánh mắt chế giễu của em khiến cho anh cảm thấy rất không thoải mái, nhưng những điều em nói đúng là sự thật, có điều anh chỉ như vậy với Phương Minh thôi, với những cô gái khác, chỉ cần anh mở miệng là bọn họ tranh nhau ở lại bên anh, chẳng cần anh phải theo đuổi.” Nam Cường Thịnh nói như thể đang thanh minh cho mình vậy.
Đường Tinh Khanh thở dài: “Cũng chính là anh đã thừa nhận anh yêu Phương Minh.”
“Này, cũng không cần anh phải nói đi nói lại chứ, đúng là anh đã yêu Phương Minh, em cứ nói mãi như thế anh cũng cảm thấy làm sao ấy!” Nam Cường Thịnh cố ý tỏ ra nghiêm nghị.
Đường Tinh Khanh thấy trên mặt anh là vẻ lo lắng cùng với sự thấp thỏm và e ngại cô lại càng buồn cười, cô nói: “Thôi được rồi được rồi, vậy tức là giữa anh và Phương Minh không có bất kì vấn đề gì đúng không, vậy em nói luôn cho anh biết nhé, Phương Minh cũng yêu anh rồi, hơn nữa còn sâu nặng hơn cả bị trúng độc đấy.”
“Tuy là bạn thân, nhưng em nói hết ra như vậy cũng không sao chứ? Em có đi guốc trong bụng Phương Minh đâu mà biết được, Phương Minh cũng chẳng bao giờ nói hết ruột gan với em được.”
Nam Cường Thịnh vẫn nói vẻ không tin lắm: “Em cứ nói thế nhưng ngộ nhỡ cô ấy vẫn từ chối anh thì tới lúc đó anh biết làm thế nào!”
Vẫn nhìn thấy sự đắn đo và lo lắng của Nam Cường Thịnh, Đường Tinh Khanh lại thấy bực mình, cô lớn tiếng nói: “Nam Cường Thinh, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không hả?”
Đường Tinh Khanh vừa nãy còn cười nói đột nhiên cô trở nên tức giận khiến cho Nam Cường Thịnh chỉ biết tròn xoe mắt nhìn.
“Anh hãy coi như đây là một ván bạc đi, đặt lớn đặt nhỏ cũng được, đặt đúng rồi thì cả anh và Phương Minh đều có được hạnh phúc, nếu đặt sai thì cả anh và Phương Minh coi như cũng được giải thoát, chứ ngày nào cũng thấp tha thấp thỏm anh không thấy mệt à?”
“Người đâu mà cứ như đàn bà ấy, chịu hết nổi.” Đường Tinh Khanh nói xong vẫn chưa hết tức, cô lại thêm cho một câu như vậy.
Nam Cường Thịnh nghe rõ mồn một những lời mắng của Đường Tinh Khanh đối với mình nhưng anh cũng biết cô nói chẳng hề sai chút nào.
Trầm mặc hồi lâu, Nam Cường Thịnh giống như đang chuẩn bị đưa ra quyết sách.
“Thôi được rồi.”
Đường Tinh Khanh ngước mắt lên nhìn Nam Cường Thịnh đang có vẻ rất bình tĩnh: “Nghĩ thông rồi à? Không định khăng khăng bảo vệ cái thể diện của bản thân nữa à?”
Nam Cường Thịnh cười gượng gạo: “Đây không phải vấn đề thể diện, haiz, em tưởng anh là cao thủ tình trường à? Thực tế thì anh chẳng phải cũng giống như Phương Minh à? Không hiểu lắm về chuyện tình cảm, bị cô mắng thế này anh cũng cảm thấy khổ tâm lắm.”
Đường Tinh Khanh cười nói: “Được rồi, em bực là bực anh không biết giành lấy hạnh phúc cho bản thân mình thôi, em thực sự rất hiểu về Phương Minh, cô ấy chưa từng hồn bay phách lạc vì chàng trai nào đâu, kể ra là có đối mặt với người cô ấy ghét như Đông Phùng Lưu cô ấy cũng lạnh như băng ấy!”
Nam Cường Thịnh gật đầu rồi nói: “Anh hiểu rồi, việc sau đó không cần em phải lo lắng nữa, bất luận kết quả có thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ làm cho ra nhẽ với Phương Minh.”
“Làm gì mà nghiêm trọng thế, chỉ cần nói thẳng ra, Phương Minh cũng không phải là kiểu con gái phiền phức quá đâu. Hơn nữa lần này anh tỏ tình nhất định sẽ thành công, đây cũng là lần đầu tiên Phương Minh được người khác tỏ tình, mà người tỏ tình lại là người cô ấy cũng thích thì nhất định cô ấy sẽ rất hạnh phúc.”
Nam Cường Thịnh dường như cũng không có gì lo lắng quá, anh nhún vai và nói: “Hy vọng như lời em nói.”