Nhìn theo bóng dáng có vẻ thất vọng của Nam Cường Thịnh, trong lòng Phương Minh cũng không vui vẻ gì.
Nếu nói đây là lần đầu tiên cô được tỏ tình thì đương nhiên không phải, bởi vì mấy ngày trước đó Trương Vân cũng đã bày tỏ với cô, hơn nữa rất nhiều người trong nhóm đua xe cũng đã tỏ sự ngưỡng mộ đối với Phương Minh – điều này tuy không rõ ràng nhưng ít nhiều cô cũng cảm nhận được. Chỉ có điều vô vô tình hay hữu ý mà lờ đi tình cảm của bọn họ.
Vì thế mà lời thổ lộ thẳng thắn của Nam Cường Thịnh đối với cô khiến cô cảm thấy có chút gì đó không chân thực, không phải cô đang nghi ngờ sự chân thành của Nam Cường Thịnh.
Phương Minh hoàn toàn tin tưởng lời anh nói là sự thật, cho dù không có bằng chứng cô cũng cảm nhận được. Điều không thấy không chân thực đó chính là con tim bị kích động quá mạnh của bản thân mình.
Vì Phương Minh cô cũng thích Nam Cường Thịnh, điều này con tim cô đã thừa nhận vô số lần rồi, chỉ là cô không dám mở miệng nói ra thôi. Từ nhỏ tới lớn, Phương Minh chưa từng biết tới yêu, điều này có mối quan hệ mật thiết với tính cách của cô.
Được Nam Cường Thịnh tỏ tình xong đáng lẽ Phương Minh phải cảm thấy vui mừng hạnh phúc nhưng cô cũng là một người rất hà khắc với bản thân mình trong chuyện tình cảm, cô không cho phép bản thân mình đưa ra câu trả lời khi mà toàn thân mình đang nóng ran lên và con tim đang loạn nhịp như thế.
Sau khi Nam Cường Thịnh rời đi, Phương Minh bình tĩnh trở lại và cô đã có câu trả lời.
Nhưng chỉ là cần thêm một bước để xác nhận lại câu trả lời đó. Nếu Nam Cường Thịnh đang ở đây thì con tim cô không thể bình tĩnh được.
Là do vui mừng quá mà Phương Minh tự mình bật cười, nét mặt cô vẫn còn đang đỏ ửng lên. Nếu như Nam Cường Thịnh còn ở đây thì chắc anh cũng sẽ biết được câu trả lời của cô là thế nào.
.......
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Nam Cường Thịnh bước xuống tới tầng một anh dừng chân và nhìn ra ngoài trời mưa vô thức.
Rốt cuộc ý của Phương Minh là thế nào? Cô muốn từ chối anh sao?
Hoặc là vì xấu hổ mà không muốn đồng ý trước mặt anh, vì thế mới để anh rời đi trước?
Nam Cường thịnh nhìn những giọt mưa đang rơi xuống, đôi mắt anh thất thần, đầu óc anh bây giờ chẳng nghĩ được gì khác ngoài câu trả lời của cô.
Rốt cuộc thì câu trả lời là thế nào đây?
Lúc này điện thoại liền đổ chuông, bởi vì Nam Cường Thịnh đang đợi điện thoại của Phương Minh nên điện thoại chỉ cần khẽ rung anh đã lập tức vuốt màn hình.
Không phải cuộc gọi đến, đó là chuông tin nhắn và một dòng chữ hiện lên trên màn hình.
“Cảm ơn anh, Nam Cường Thịnh, em cũng thích anh.”
Dòng tin nhắn chỉ có vẻn vẹn một câu khiến cho Nam Cường Thịnh như muốn phát điên lên, anh vẫn chưa hiểu hết ý cô, anh chỉ muốn chạy thẳng lên và hỏi cô rốt cuộc là cô đồng ý hay là đón nhận.
Khi mà anh đang cảm thấy bứt dứt trong người thì lại một tin nhắn nữa được gửi tới.
“Chúng ta ở bên nhau nhé.”
Quả nhiên là Phương Minh vì xấu hổ nên mới không thể nói ra trước mặt anh? đúng là một cô gái kì lạ! Có điều bây giờ anh đã biết được câu trả lời của cô rồi, liệu có phải cô xấu hổ ngại ngùng hay không cũng không quan trọng nữa, Nam Cường Thịnh lần đầu tiên cảm thấy chính phục được một cô gái khiến cho anh cảm thấy phấn khích thế này, hơi thở của anh cũng dường như trở nên dồn dập hơn.
Nam Cường Thịnh không trả lời tin nhắn mà anh chạy thẳng lên căn hộ của cô và đập cửa nhà cô.
Phương Minh đang ở trong phòng mà giật mình, vốn cô cứ tưởng Nam Cường Thịnh rời đi rất lâu rồi, không ngờ anh vẫn ở dưới nhà để đợi câu trả lời của mình. Vậy là trong lòng cô vừa mừng vừa ngạc nhiên.
“Phương Minh, anh biết rồi, anh biết hết rồi, mở cửa đi, anh muốn gặp em.”
Nam Cường Thịnh phấn khích hét to lên ngoài cửa, vang vọng khắp hành lang đều là giọng nói của anh.
Hóa ra trong lòng cả Phương Minh và Nam Cường Thịnh đều có đối phương, nhưng vì hai người cứ luôn né tránh không ai nói ra nên mới vậy. Lúc này chân tướng đã được bộc lộ hết ra trước mặt hai người rồi, cái cảm giác đó giống như là bỏ được điều lo lắng luôn luẩn quẩn trong lòng Nam Cường Thịnh.
Cũng không trách được Nam Cường Thịnh lúc này lại phấn khích tới thế, cái cảm giác đó giống như là bản thân mình phát hiện ra thứ mà mình đánh mất hóa ra vẫn luôn ở bên cạnh mình vậy.
“Này, anh nói nhỏ một chút, người ta nghe thấy hết bây giờ....”
Phương Minh dường như không định mở cửa, cô dựa lưng vào cửa, quay đầu lại và nói khẽ qua cửa, sau đó hơi cúi đầu xuống và khẽ nở nụ cười e ngại.
“Anh biết anh đang phấn khích quá nhưng thực sự thì anh rất vui khi biết em cũng thích anh.”
Phương Minh bật cười trước câu nói của anh: “Chúng ta giống như hai đứa trẻ vậy.”
Đúng thế, hai người giống như thiếu nữ và thanh niên mới biết yêu lần đầu vậy, cả hai đều đầy dũng khí đi tìm hiểu tình cảm của đối phương, nhưng đồng thời lại cũng e ngại xấu hổ vì sợ bản thân mình sẽ bị tổn thương.
“Phương Minh, em đang cười, anh muốn được nhìn thấy nụ cười của em.” Nam Cường Thịnh cũng dựa lưng vào cánh cửa, anh nhắm mắt lại và nói nhẹ nhàng.
Phương Minh lắc đầu, sau đó cô mới phát hiện Nam Cường Thịnh không thể nhìn thấy cái lắc đầu từ chối đó của mình, vì thế cô lại nói: “Không được, bây giờ mặt người ta đang đỏ như gấc rồi.”
Đúng là không thể tin được, đường đường là chị cả của nhóm đua xe, vậy mà đến những từ ngữ như vậy cũng làm cho cô xấu hổ?
Nam Cường Thịnh nói: “Này, thời khắc mang tính lịch sử như vậy lẽ nào không nên để cho anh được chứng kiến? Anh đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng....”
Nam Cường Thịnh phát hiện bản thân mình cũng ấp úng không nói nên lời.
truyện được up có bản quyền trên app mê tình truyện
Phương Minh tự cười sau cánh cửa: “Thôi, hôm nay không thể để anh nhìn thấy, Cường Thịnh, bây giờ tâm trạng của anh thế nào? Bây giờ em đang cảm thấy lâng lâng, giống như đang bay vậy.”
Đúng là cách so sánh thật trẻ con.
Nhưng Nam Cường Thịnh lại gật đầu đồng ý: “Anh cũng thế, anh cũng cảm thấy tứ chi chẳng còn chút sức lực nào....”
“Chẳng phải là bị trúng độc của Doãn Thu Ngọc.” Phương Minh cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô trêu anh.
Câu nói này khiến cả hai người đều nhớ lại sự việc đã xảy ra trong căn phòng nhỏ, Nam Cường Thịnh khẽ hức một tiếng rồi anh nói: “Thực ra ngày hôm đó nếu không phải là em thì anh cũng không làm cái việc đó, tuy rất xin lỗi nhưng nếu cho anh một cơ hội nữa anh vẫn chọn làm như vậy, hơn nữa còn làm triệt để, không cho phép em được từ chối.”
Nam Cường Thịnh nói lí nhí, nhưng ánh mắt anh đầy ấm áp dường như có thể khiến băng tuyết cũng phải tan ra.
Phương Minh bĩu môi và nói: “Anh á, vừa mới đồng ý anh thôi mà anh đã nói những lời quá đáng vậy rồi, sau này nói không chừng còn bị anh bắt nạt ý.”
Tuy miệng nói vẻ giận hờn nhưng trong lòng Phương Minh đang rất vui mừng. Ngày hôm đó cô thậm chí còn cảm thấy có chút lấy làm tiếc khi được biết Nam Cường Thịnh bị trúng độc mới làm như vậy, nhưng bây giờ anh vô tình lại bù đắp cho cô sự tiếc nuối đó.
“Bởi vì anh cảm thấy em thực sự rất đẹp, bất luận khi em mặc đồ đua hay hình ảnh em ở trong bệnh viện, tất cả đều làm cho anh khó mà quên được hình ảnh về em, còn nữa, vừa nãy em cầm ô trong mưa, lúc đó nhìn em giống như tiên nữ giáng trần vậy, đều rất đẹp.”
“Cũng có thể sau này anh thực sự mất tự chủ mà làm ra những việc như vậy, tới lúc đó em sẽ không từ chối anh chứ?” Nam Cường Thịnh dường như đang thảo luận một sự việc rất nghiêm trọng.
Phương Minh cũng không thể không đáp lời anh.
“Việc đó lẽ nào chẳng phải là dựa vào tâm trạng à? này này, đừng có nói cái đó nữa, anh muốn em nói thế nào. Hơn nữa bất luận thế nào thì hôm nay cũng không được, hôm nay em không muốn gặp anh.”
Phương Minh vừa mới đón nhận màn tỏ tình quan trọng như vậy trong cuộc đời, đương nhiên cô phải điều chỉnh lại tâm lý của bản thân, vì thế cô không muốn gặp mặt với Nam Cường Thịnh.