Phương Minh dè dặt hỏi:
“Anh biết hết những chuyện hồi cấp 3 của em rồi à.”
Mặc dù Nam Cường Thịnh không muốn thừa nhận nhưng vẫn gật đầu nói:
“Chuyện mà em nói tới có phải là chuyện em đánh anh bạn mà em theo đuổi thừa sống thiếu chết không.”
Nam Cường Thịnh cười híp mắt, nói tiếp:
“Vì vậy lúc anh theo đuổi em anh cũng rất băn khoăn lo ngại về chuyện này, ha ha.”
Phương Minh buồn bực nói:
“Toàn bộ về con người em đều bị anh biết hết rồi, thật đáng sợ, một ngày nào đó em cũng phải đi điêu tra anh mới được.”
Nam Cường Thịnh nói đùa:
“Anh không bao giờ đánh người con gái mình thích, anh thường chọn cách để họ dưới trướng của mình.”
Phương Minh đáp:
“Đê tiện.”
Nam Cường Thịnh nói tiếp:
“Nhưng anh chưa bao giờ theo đuổi một người con gái, em là người đầu tiên, vì thế em mới chính là mối tình đầu của anh.”
Mặc dù lý do này nghe thế nào cũng cảm thấy rất khiên cưỡng nhưng Phương Minh thấy rằng nó không phải là không có lý vì thế trong lòng rất vui sướng rạo rực.
Trước khi nói đưa Phương Minh đi đánh điện tử Nam Cường Thịnh cũng đã có sự chuẩn bị, sự chuẩn bị này chính là tìm hiểu cách chơi các trò chơi ở trên mạng.
Từ trước tới nay anh chưa từng đi chơi điện tử, vì thế biết được điều này Phương Minh đã chế giễu anh không có lỗ mà chui xuống.
Mặc dù nói hai người cùng nhau đánh điện tử nhưng thật ra từ đầu đến cuối Nam Cường Thịnh đều nhìn Phương Minh chơi, anh không biết đánh thì cũng thôi đi đằng này thậm chí có nhiều lúc còn không hiểu Phương Minh đang chơi gì, càng không thể hiểu được vì sao có lúc Phương Minh tức giận đập bàn phím, có lúc lại vui mừng như được lên thiên đường.
Tuy nhiên những điều này lại không hề làm ảnh hưởngđến hứng thú ở một nhìn ngắm Phương Minh của anh. Đối với Nam Cường Thịnh mà nói, có thể nhìn thấy Phương Minh vui vẻ thì cuộc hẹn lần này coi như đã thành công một nửa.
Sau khi Nam Cường Thịnh đóng vai trò quần chúng trong phòng chơi game, thì hai người bước ra khỏi đó tìm một quán cà phê để nghỉ ngơi.
Lúc này Phương Minh mới thoát khỏi những cảm xúc của trò chơi, xin lỗi Nam Cường Thịnh:
“Thật ngại quá, chơi vui quá nên quên mất anh, liệu anh có cảm thấy nhàm chán không?”
Nam Cường Thịnh cười cười, lắc đầu nói:
“Vốn dĩ dắt em đi chơi là muốn nhìn thấy em vui vẻ, em vui thì anh cũng thấy vui.”
Phương Minh không khách khí nói lại:
“Cũng phải, đây cũng đều là yêu cầu của anh. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại ngày hôm nay rất vui, lại có thể chơi các trò chơi mà lâu lắm rồi em chưa được chơi lại, thật là may mắn.”
“ Nếu em thích thì lần sau anh lại dẫn em đến đây chơi.”
Nam Cường Thịnh thấy biểu cảm này của Phương Minh giống như đứa trẻ ham hơi, anh tay sờ nhẹ lên mặt cô, nói:
“Muốn chơi như thế nào thì sẽ chơi như thế.”
Phương Minh bĩu môi nói:
“Thôi đi, cũng không thể lúc nào cũng để anh làm khán giả như thế được, tuy nhiên buổi hẹn hò lần đầu tiên này thật khiến người ta khó quên, lúc mới đầu em còn sợ hai người sẽ đi xem mấy bộ phim trong không khí trầm lặng chán chết, thật chẳng thú vị chút nào cơ.”
Nam Cường Thịnh sớm đã đoán được nên không hẹn hò theo mấy cách tầm thường đó, từ điều này cũng có thể nhìn ra anh thật sự đã tốn rất nhiều tâm tư cho buổi hẹn hò lần này.
“Tóm lại thật sự rất cảm ơn anh.”
Phương Minh cười nhẹ, dưới ánh đèn ấm áp của quán cà phê trông giống như một giấc mơ.
Nam Cường Thịnh bất ngờ đặt tay lên mu bàn tay của Phương Minh, sau đó đứng lên, cách cái bàn mà hôn cô.
Có thể là bầu không khí đang rất tốt, cũng có thể là nụ cười của Phương Minh rất đẹp, làm lay động lòng người, tất cả đều khiến Nam Cường Thịnh không kìm nén được nữa, nóng bỏng cuồng nhiệt đều đặt trên môi hồng nhạt của Phương Minh.
Lần này Phương Minh cũng không từ chối, chỉ cứng đờ người, không nhúc nhích, để mặc Nam Cường Thịnh đang hôn nồng nhiệt trên môi mình. Đôi môi nhỏ của cô cũng thử đáp lại bờ môi của anh.
Cả hai đều ngầm nhắm mắt, nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên nóng bỏng mãnh liệt. Đã có nhiều lúc Phương Minh thấy mình sắp chết vì ngộp thở, nhưng cô không thể không thừa nhận, cảm giác này thật sự khiến cô thấy dễ chịu.
Bất giác hai tay Phương Minh siết chặt lấy tấm lưng rộng rãi rắn chắc của Nam Cường Thịnh, hai người đều cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, hô hấp đang dần trở nên hỗn loạn, tim đập cũng càng ngày càng nhanh.
Đây là nụ hôn đầu của Phương Minh, lần đầu kéo dài đến nỗi khiến cô cảm thấy ngộp thở, vì vậy sau đó cô không dám nhìn Nam Cường Thịnh, hai má đỏ bừng suốt cả buổi tối cũng không hề bớt đi.
Bước ra quán cà phê, Nam Cường Thịnh và Phương Minh đi bộ trên đường, có điều giữa hai người không có quá nhiều lời để nói, dưới bầu không khí ấm áp này dường như nói lời nào cũng trở nên dư thùa.
Mãi đến khi Nam Cường Thịnh đưa Phương Minh đến dưới lầu, dường như cô mới tỉnh lại, nói khẽ với anh:
“Cảm ơn anh, cảm ơn buổi hẹn hò đầu tiên mà anh dành cho em, em nghĩ cả đời em sẽ không quên được ngày hôm nay, em rất vui, thật đấy.”
Phương Minh vẫn mặc bộ đồ đua, nhưng cô của lúc này không phải là chị cả trong hội đua xe, cũng không phải là cô gái tùy hứng, mà là người yêu mà Nam Cường Thịnh muốn dành tất cả để bảo vệ.
Ánh trăng nhẹ như hơi thở, vì lời nói ấm áp của Phương Minh mà đang dập dờn. Nam Cường Thịnh rất thích cảm giác này, đặc biệt là lúc ánh trăng rọi chiếu cuống mái tóc dài, bồng bềnh, đen láy như biển sâu của Phương Minh.
Nam Cường Thịnh không có nói gì, anh đến bên Phương Minh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, sau đó sờ má đang đỏ ửng vì ngại của cô, nhẹ nói:
“Anh cũng cảm ơn vì em đã xuất hiện trong cuộc đời anh.”
Tiếp sau đó lại rơi vào không khí trầm lặng quen thuộc, tuy nhiên sự trầm lặng này rất nhanh bị phá vỡ, Phương Minh bịt miệng cười nhẹ:
“Em muốn nói là em đang nổi hết da gà lên đây này, không ngờ anh còn buồn nôn hơn cả em.”
Nam Cường Thịnh nâng chiếc cằm nhỏ của Phương Minh lên, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, hòa cùng hơi thở nóng bỏng, Nam Cường Thịnh nói với giọng khàn khàn:
“Anh muốn lúc nào cũng buồn nôn với em như thế này, Phương Minh, mặc dù anh đã nói rồi, nhưng anh vẫn muốn nói lại lần nữa rằng anh thật sự rất yêu em.”
Anh trăng này còn khiến con người ta khó lòng thoát khỏi hơn liều thuốc kích dục, hai mắt Nam Cường Thịnh lúc nói chuyện giống như biển sâu khiến cả thể giới đều chìm đắm trong đó, Phương Minh bị nó nhấn chìm, cảm giác cơ thể như mất đi trọng lượng, không có cách nào kháng cự lại.
Phương Minh thấy mình như bị nhấn chìm, vì thế hai tay ôm lấy vai Nam Cường Thịnh. Cô kiễng gót chân, chủ động hôn lên môi anh.
Mùi hương nam tính trên người Nam Cường Thịnh khiến cô cảm thấy say còn hơn cả rượu. Cô ôm chặt lấy anh, cảm giác này khiến cô không nỡ buông ra.
Nam Cường Thịnh cũng ôm cô như vậy, vùi đầu vào bờ vai gầy mỏng manh, cảm nhận độ ấm và hương thơm mê hoặc của cô.