Thật ra chuyện tụ tập mà Đường Tinh Khanh và Nam Cường Thịnh bàn tính với nhau là chuyện hành động trước báo cáo sau, hơn nữa Đường Ngũ Tuấn chính là lực đẩy quan trọng nhất trong cuộc gặp mặt lần này.
Muốn hỏi tại sao thì chính là vì cậu bé thấy vô cùng nhàm chán. Bởi vì Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu dù đi làm hay tan làm đều quấn quít lấy nhau, “một nhà ba người” mà cậu đã liều mạng theo đuổi lại biến cậu thành người bị hại lớn nhất.
Mặc dù Đường Ngũ Tuấn thấy vô nhàm chán, vô vị nhưng cậu không muốn vì cậu mà quấy rầy niềm hạnh phúc của daddy và mummy khó khăn lắm mới có được, bởi vậy cầu đành phải buồn chán nghịch máy tính một mình.
Cuộc sống của Đường Ngũ Tuấn hiện này có thể chia thành hai loại
Một là theo dõi động tĩnh của Tịch Song.
Bởi vì rốt cuộc Tịch Song muốn ở trong căn phòng đó bao lâu khiến cậu bé hiếu kỳ hơn là lo lắng.
Hai là dù có hay là không có việc cậu cũng sẽ đi tìm tung tích của người phụ nữ tên là Doãn Thu Ngọc, kết quả phát hiện ra bây giờ cô ta đang sống một cuộc sống không phải của con người.
Mặc dù cũng không đến nỗi đem cực khổ của người khác ra làm niềm vui, nhưng mà có thể nhìn thấy người đã ức hiếp mẹ mình gặp báo ứng, trong lòng Đường Nhất Tâm cũng rất hả hê.
Tin tức của Doãn Thu Ngọc cũng hấp dẫn cậu như bộ phim trên Tv vậy.
Nhưng hai trò tiêu khiển này cậu đã chơi đến phát chán, nên cậu đành chú ý đến những người bên cạnh, đặc biệt là khi nghe thấy chuyện tình yêu của Nam Cường Thịnh và Phương Minh đã đơm hoa kết quả từ chính miệng Đường Tinh Khanh thì cậu lại thúc giục mẹ của mình tổ chức buổi tụ tập lần này.
Đường Tinh Khanh biết phía Phương Minh để cho Nam Cường Thịnh đi nói chắc chắn sẽ không thành vấn đề, nhưng sau khi chuyện này xong xuôi mới nói cho Đông Phùng Lưu liệu có phải là không tôn trọng
Nhưng sự thực đã chứng mình những gì mà cô nghĩ hoàn toàn là dư thừa, bởi sau khi Đông Phùng Lưu biết được chuyện này không những không tức giận hay ngạc nhiền mà còn khen cô nữa chứ.
Cô không những hiểu lòng người mà còn là hình mẫu lý tưởng cháu dâu nhà họ Đông Phùng.
Mới đầu Đường Tinh Khanh còn cho rằng Đông Phùng Lưu đang nói những lời dối lòng, nhưng sau đó anh đã nghiêm túc giải thích cho cô hiểu:
“Anh biết ít ra anh cũng phải làm một người tốt vì em, sai lầm của bản thân anh nhất định sẽ bù đắp, Phương Minh có cái nhìn phiến diện về anh cũng là do trước đây anh tự chuốc lấy, vốn dĩ anh cũng nên xin lỗi cô ấy.”
Những lời nói vô cùng nghiêm túc này khiến Đường Tinh Khanh nghe đến ngây người, nhất thời không nói được lời nào.
“Chỉ đơn giản vậy sao?”
Đường Tinh Khanh muốn sờ lên trán Đông Phùng Lưu xem anh có bị sốt hay không.
Mặc dù từ sau khi Đông Phùng Lưu tỉnh lại anh cũng nói những lời như vậy, nhưng đều là nói sơ qua, chứ đâu có nói thành thật thế này.
Đông Phùng Lưu nhìn ra tâm tư của Đường Tinh Khanh tiếp tục giải thích:
“Tất nhiên một phần nguyên nhân là vì Phương Minh là bạn thân nhất của em, anh không muốn vì anh mà hai em dần trở nên xa lạ, đã có cơ hội để giải quyết thì tại sao lại không làm, nếu không thì sau này anh và Nam Cường cũng rất khó hòa hợp rồi.”
Quả nhiên là Đông Phùng Lưu, thứ mà Đường Tinh Khanh nghĩ tới thì anh cũng đều đã suy nghĩ thấu đáo. Cho dù cô không tổ chức buổi gặp gỡ lần này thì sớm muộn gì anh cũng hành động.
Tóm lại, chuyện tụ tập cứ quyết định như vậy.
Ngày hôm sau lúc trời sắp tối, Đường Tinh Khanh đã trang điểm xong xuôi, mặc dù nói tốn thời gian nhưng thật ra cô cũng chỉ trang điểm rất đơn giản, cô mặc một chiếc váy màu tím với áo không tay màu hồng nhạt viền ren, dù hơi kín đáo nhưng vẫn lộ ra khí chất tao nhã, trưởng thành.
Còn Đông Phùng Lưu vẫn mặc bộ âu phục màu đen thẫm ngàn năm không đổi, tuy nhiên anh đã đổi chiếc caravat thành màu xanh theo yêu cầu của Đường Ngũ Tuấn, như vậy trông sẽ thoái mái hơn nhiều, nếu không thì nhưng người không biết chuyện lại còn tưởng anh đang đi bàn chuyện làm ăn.
Đường Nhất Tâm ăn mạc giống hệt Đông Phùng Lưu, là phiên bản thu nhỏ của anh. Hai người không những ăn mặc giống nhau mà ngay cả động tác, ánh mắt cũng như khí chất cũng giống ý như đúc.
Mới đầu Đường Tinh Khanh còn cho rằng Đường Ngũ Tuấn lúc nào cũng muốn chụp hình chúng nhất định sẽ từ chối ăn mặc kiểu lười biếng thế này, nhưng cạu bé lại vui vẻ mặc giống daddy.
Về điều này nếu nói Đường Tinh Khanh không ghen là nói dối, bởi vậy lúc mặc quần cho thằng bé cô không quên đánh mạnh vào mông cậu, khiến thằng bé đau đến nỗi gọi bố đến cứu mạng.
Không biết làm thế nào nên Đông Phùng Lưu chỉ có thể ở một bên nhìn trò hề của hai mẹ con, thậm chí như đang hưởng thụ cảm giác của kẻ chiến thắng. Điều này khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy rất buồn bực.
Phùng Lưu lái xe, một nhà ba người vừa nô đùa vừa đi đến chỗ hẹn.
Chỗ gặp mặt không phải là một nhà hàng Tây cao cấp mà là một nhà hàng Trung Quốc.
Tất nhiên điều này cũng là đề nghị của Đường Ngũ Tuấn, không phải là vì cậu bé yêu thích hương vị món ăn Trung Quốc mà là vì không khí của nhà hàng Trung Quốc vui hơn nhiều so với nhà hàng Tây.
Rõ ràng là buổi gặp mặt giữa những người bạn, mà lại là bầu không khí tình tứ giữa những người yêu nhau thì thật chẳng ra làm sao cả.
Sau khi ba người Đường Tinh Khanh đến nơi mới phát hiện ra Nam Cường Thịnh và Phương Minh đã đến từ lâu.
Phương Minh hôm nay mặc một chiếc váy liền thân, lúc cúi đầu nói chuyện với Nam Cường Thịnh, mái tóc dài rủ xuống khiến cô trông nhẹ nhàng, uyển chuyển hơn nhiều, điều này khiến Đường Tinh Khanh được mở rộng tầm mắt.
Nhìn thấy một nhà ba người Đông Phùng Lưu bước vào, Phương Minh đang mỉm cười nói chuyện với Nam Cường Thịnh bổng dừng động tác, nụ cười trở nên cứng ngắc.
Mặc dù mọi người biết nụ cười cứng ngắc này không phải là để cho Đông Phùng Lưu xem nhưng Phương Minh không biết nên đối diện với tên cặn bã mà cô bị anh ta mắng nhiếc không biết bao nhiêu lần.
Đường Tinh Khanh cũng không có để ý đến thay đổi nhỏ này của cô, mở miệng gọi lớn:
“Này, Phương Minh, tớ không có nhìn lầm ấy chứ, cậu thế mà lại mặc váy, còn là váy liền thân, thật không thể tin nổi.”
Đông Phùng Lưu cũng phản ứng lại, một nhà ba người nhìn chằm chằm Phương Minh, dường như thế giới quan của chính mình đang nhận sự đả kích rất lớn mà từ trước tới nay chưa từng có.
Phương Minh biết Đường Tinh Khanh rất ngạc nhiên, nhưng hoàn toàn không ngờ tới cô lại ngạc nhiên tới mức này.
Thậy vậy, lúc này miệng Đường Tinh Khanh mở to đến nổi có thể nuốt một quả trứng gà.
Phương Minh oán trách nhìn Đường Tinh Khanh, cô vuốt vuốt tóc nói:
“cậu đừng như thế nữa có được không, nếu làm không tốt sau này tớ sẽ không dám thử nữa đâu.”
Nam Cường Thịnh ở bên cạnh cũng nói đỡ:
“Đúng đấy Tinh Khanh, chỉ là Phương Mình mặc váy liền thân mà thôi, làm gì mà phải ngạc nhiên vậy chứ? Nếu sau này tôi chỉ nhìn thấy Phương Minh mặc đồ đua thì người đầu tiên tôi tính sổ chính là cô.”
Đường Tinh Khanh cười hi hi, quay đầu nhìn Đông Phùng Lưu và Đường Ngũ Tuấn cũng đang nhịn cười, nhịn không được mà phát ra tiếng.
Đặc biệt là Đường Ngũ Tuấn, cái miệng nhỏ vì nhịn cười mà trở nên đỏ ửng, giống như quả bóng bay có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Không thể không nói, tình cảnh trong gia đình này thật sự đáng quan ngại.
Phương Minh nhìn thấy không chỉ có Đường Tinh Khanh cười mà còn có cả bố con Đông Phùng Lưu ở phía sau cũng cười như thế, đặc biệt là hai người bọn họ còn ăn mặc giống nhau cứ như là một bộ búp bê của Nga, điều này càng khiến cô tức không chịu được.