Sau một đêm mây mưa, từ sáng sớm Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh đã ra sân bay chuẩn bị ra nước ngoài, không thể không nói thể lực của người trẻ tuổi quả nhiên khiến người khác kinh ngạc.
Ở mặt khác, tối qua Nam Cường Thịnh và Phương Minh dường như cũng ở chung một phòng. Điều này thật khiến Đường Ngũ Tuấn càng không vừa lòng với hai người thích thể hiện tình cảm này.
Đặc biệt là bữa sáng Nam Cường Thịnh làm khiến Đường Ngũ Tuấn giận nhất.
Trước kia có khoảng thời gian Đường Ngũ Tuấn từng ăn bữa sáng Nam Cường Thịnh làm, chỉ là nếu như có thể gọi là đồ ăn nhất định là Đường Ngũ Tuấn đói đến mức không chịu được. Bởi vậy Đường Ngũ Tuấn luôn cho rằng tài nghệ nấu nướng của Nam Cường Thịnh rất kém cỏi.
Nhưng sáng nay điều khiến Đường Ngũ Tuấn cảm thấy bất mãn là, tài nghệ nấu nướng của Nam Cường Thịnh không những không kém, mà còn là ở trình độ bậc thầy, trong mắt Đường Ngũ Tuấn, tài nghệ nấu nướng của anh ta gần như có thể ngang với Đường Tinh Khanh.
Bởi vậy khi Đường Nhất Tâm ăn bữa sáng ngon miệng, trong lòng rất bất mãn, đặc biệt là trong bữa sáng Nam Cường Thịnh và Phương Minh còn liếc mắt đưa tình, quả thực là… mất hết tính người.
Đường Ngũ Tuấn buồn chán dùng dĩa gõ lên đĩa, không biết là cậu muốn chọc quấy sự tâm đầu ý hợp của Nam Cường Thịnh và Phương Minh hay muốn thu hút sự chú ý. Nhưng cậu gõ rất lâu Nam Cường Thịnh mới chú ý đến cậu, cười hỏi: “Ngũ Tuấn sao lại không vui? Bữa sáng hôm nay hoàn toàn ngon hơn nhiều so với lần trước đó, cháu không ăn nhiều lên một chút? Làm kẻ độc thân phải đối xử tốt với mình một chút đó.”
Thật là, ngay cả Nam Cường Thịnh cũng chủ động bắt đầu giễu cợt Đường Ngũ Tuấn, thật là khiến người ta khó mà chịu đựng.
Nào ngờ sở dĩ Đường Ngũ Tuấn không vui chính là bởi vì bữa sáng quá ngon rồi, Đường Ngũ Tuấn cười lạnh lùng nói: “Cháu nhớ lần trước bữa sáng của cháu chính là một quả trứng gà vỡ, lần này thịnh soạn như vậy, cũng là nhờ phúc của dì Phương, nếu không cháu làm gì có cơ hội thưởng thức tay nghề của chú Nam Cường.”
Nam Cường Thịnh cuối cùng cũng hiểu được ý của Đường Ngũ Tuấn, bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: “Ây ya, trước kia chú còn cho rằng Ngũ Tuấn là một người hào phóng, không giống với những đứa trẻ khác, bây giờ xem chừng không khác gì so với những đứa trẻ khác.”
Đường Ngũ Tuấn không ý kiến gì, chu miệng thành bộ dạng khó chịu không vui, thức ăn trên đĩa cũng chỉ động một chút. Đây không phải là kiểu của Đường Ngũ Tuấn.
Phương Minh cười nói: “Nói cho cùng vẫn là giận chuyện của mommy và daddy nó rồi. Nam Cường, anh chỉ là không đúng dịp bị vạ lây thôi. Nhưng nói cho cùng, khi Ngũ Tuấn tức giận cũng vô cùng đáng yêu.”
Trong lúc này, Đường Ngũ Tuấn mới không quan tâm rốt cuộc mình có đáng yêu hay không, cậu đẩy đĩa trên bàn ra, sau đó kéo sự thỏa hiệp lớn đi về phía phòng ngủ.
“Này, cháu làm gì…” Nam Cường Thịnh lo lắng nhìn bóng lưng yếu ớt lại cô đơn của Đường Ngũ Tuấn.
“Ngủ không ngon, không ăn nữa, cháu muốn đi ngủ, hai người từ từ mà ân ái, không làm phiền hai người nữa.” Trong giọng nói của Đường Ngũ Tuấn đều là sự bất mãn, lại thêm với giọng trẻ con đó càng nghe càng thấy buồn cười.
Phương Minh bất lực lắc đầu nói: “Bỏ đi, để nó đi giận dỗi đi, dù sao nếu là nó có lẽ một lúc sẽ ổn thôi.”
Nam Cường Thịnh nói: “Đứa trẻ Ngũ Tuấn này, haiz, nhưng có thể thấy nó có những yêu ghét buồn vui giống với những đứa trẻ cùng tuổi cũng không hẳn là một chuyện không tốt. Nếu lúc nào cũng là bộ dạng của người lớn, ngược lại khiến người khác cảm thấy lo lắng.”
Phương Minh gật đầu nói: “Em cũng cảm thấy như vậy, hôm nay hãy để mình nó ở nhà đi, em chút nữa cũng phải đi. Cuối tuần chúng ta đưa Ngũ Tuấn ra ngoài chơi…”
“Ồ, dẫn theo một nhân chứng chứng kiến chúng ta thể hiện tình cảm?” Nam Cường Thịnh cười ẩn ý nói.
“Đáng ghét, không đi cũng được, em cũng không có ý kiến gì.”
“Đừng đừng đừng…”
Tóm lại, ngay cả thời gian ăn sáng cũng tán tỉnh nhau, ngay cả Đường Ngũ Tuấn ở trong phòng cho dù cậu dùng chăn chùm lại cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Đường Ngũ Tuấn vô cùng chán nản, ngay cả sự hứng thú với máy tính cũng mất đi, cứ như vậy một mực ngẩn người trong bóng tối, qua một lúc sau cậu nghe thấy Nam Cường Thịnh và Phương Minh ra ngoài, lại qua một lúc nữa cậu liền cảm thấy lờ mờ, rơi vào trong giấc ngủ.
Lúc trong giấc mơ Đường Ngũ Tuấn đã mơ thấy một cơn ác mộng, nói là cơn ác mộng trên thực tế không có gì khác biệt so với hiện thực xảy ra, đại ý chính là Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh bỏ cậu mà đi.
Vẫn thật đúng là ngày suy nghĩ gì, đêm nằm mơ đó.
Giấc ngủ đứt quãng, Đường Ngũ Tuấn cuối cùng bị tiếng chuông cửa đánh thức. Cậu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, phát hiện nó đã hết điện, lại lôi điện thoại ra xem, phát hiện mình vừa ngủ đã ngủ một mạch đến giữa trưa, bây giờ bụng vẫn còn đang kêu ọc ọc.
Đường Ngũ Tuấn uể oải lê bước chân đi đến trước cửa.
“Ai đấy?”
“Giao đồ ăn.”
Người bên ngoài trả lời.
Trong lòng Đường Ngũ Tuấn nghĩ đến có lẽ là Nam Cường Thịnh giúp cậu gọi bữa trưa, nhưng cho dù như vậy Đương Ngũ Tuấn cũng mở màn hình camera xem một chút, nhận thấy đúng thực là người giao đồ ăn, vì vậy cũng bỏ đi sự cảnh giác.
Cửa mở ra, thanh niên giao đồ ăn cười nói: “Chà, anh bạn nhỏ ở nhà một mình à?”
Mắt Đường Ngũ Tuấn đảo mấy vòng, sau đó nói: “Bố tôi ở trong bếp đó, giao gì đến vậy?”
Người giao đồ ăn cười hì hì vài tiếng, sau đó ngồi xổm xuống chuẩn bị mở hộp giao đồ ăn. Chính vào lúc đó hắn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Đường Ngũ Tuấn nói: “Nhóc rất thông minh đó, nhưng ta biết đây vốn không phải là nhà của nhóc, bố nhóc sao lại ở trong đó chứ?”
Đường Ngũ Tuấn đột nhiên cảm nhận được từng cơn rùng mình từ sống lưng truyền đến. Chính vào lúc cậu dự cảm được sự nguy hiểm muốn đóng cửa, tay của kẻ giao đồ ăn đã tóm được cánh tay cậu.
Không hay rồi, mặc dù Đường Ngũ Tuấn thông minh nhưng cơ thể chẳng qua vẫn là cơ thể của một đứa trẻ, làm sao có thể so sánh với người trưởng thành, bởi vậy cậu nhanh chóng bị người đàn ông đó khống chế.
Đây là bắt cóc!
Đường Ngũ Tuấn chỉ cảm thấy đầu óc kêu ong ong, cậu lần đầu tiên gặp phải chuyện nguy hiểm kiểu này, bởi vậy tư duy rõ ràng trong ngày thường ngay lập tức rối loạn. Cậu không nghĩ ra được bây giờ rốt cuộc nên làm gì.
Phản kháng? Căn bản không có khả năng.
Kêu cứu? Lúc nghĩ như vậy, người đàn ông giao đồ ăn đã đưa tay đè vào trong miệng của Đường Ngũ Tuấn.
“Nhóc nếu muốn sống tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, ta cũng sẽ không làm gì với nhóc, biết chưa?” Người đó nói một cách hung dữ, không có cách nào khác, Đường Ngũ Tuấn đành gật đầu.
Lấy đá chọi đá là không có cách nào cả.
Lúc này Đường Ngũ Tuấn đột nhiên nghĩ đến một cách không phải là cách. Cậu thử vùng vẫy một chút, sau đó trong lúc vùng vẫy vứt điện thoại vừa nãy mình dùng để xem đồng hồ ra phía rất xa, nhìn giống như vô tình rơi trên mặt đất, bởi vậy kẻ giao đồ ăn đó cũng không quá để ý.
“Bảo ngươi đừng động đậy.”
Người đàn ông đó tức giận hét lên, tiếp đó rất nhanh chóng dùng dây thừng trói chặt Đường Ngũ Tuấn lại. Đường Ngũ Tuấn đã làm xong chuyện mình có thể làm, cậu nhìn điện thoại đó thầm nói, tiếp theo đành nghe mệnh trời thôi.