Điều mấu chốt hơn là, Đông Phùng Lưu không cảm thấy anh ở trong thành phố này còn có người có đủ tư cách làm đối thủ của anh.
“Cậu nghĩ được gì rồi?” Đông Phùng Lưu nghi hoặc nhìn Nam Cường Thịnh, anh cảm thấy biểu cảm của anh ta có chút không tự nhiên.
Nam Cường Thịnh lặng lẽ nhìn Đường Tinh Khanh một chút, rồi sau đó lại lắc đầu phủ nhận nói: “Không, không có cách gì.”
Anh ta nhìn Đông Phùng Lưu vẫn đang nghi ngờ vì vậy nói sang chuyện khác: “Ý của cậu là, đến lúc đó tên bắt cóc chắc chắn sẽ liên lạc với cậu? Bởi vì muốn đạt được thứ quan trọng cuối cùng vẫn là quyết sách của cậu.”
Đông Phùng Lưu gật đầu, châm một điếu thuốc, anh xoa huyệt thái dương chậm rãi nói: “Cho dù như vậy, việc điều tra vẫn cần dùng mức độ cao nhất, nhiều người nhất. Biết tin tức của bọn bắt cóc là điều quan trọng nhất.”
Đông Phùng Lưu rất nhanh chóng hút xong một điếu thuốc, lúc im lặng anh nhìn Đường Tinh Khanh đang buồn bã, hai tay anh nắm lại thành nắm đấm, dường như dùng lực rất mạnh, trên mu bàn tay nổi lên những gân xanh.
Mặc dù nói màn suy đoán đó của Đông Phùng Lưu rất sát với cốt lõi của sự việc, nhưng thời gian vẫn cứ trôi đi rất lâu nhưng bọn bắt cóc vẫn chưa gọi điện thoại đến.
Thế cục càng trở nên gay go, Đông Phùng Lưu hận không thể giết sạch sẽ tất cả bọn bắt cóc trên thế giới này.
…
Thân thể của Đường Ngũ Tuấn vốn dĩ đã khá yếu ớt, bị trói lâu như vậy chưa nói đến việc trúng thuốc mê, cơ thể cũng bắt đầu yếu đến mức phát run rồi.
Nếu không phải nhiệt độ trên sàn nhà lạnh đến thấu xương, nói không chừng Đường Ngũ Tuấn vẫn sẽ cứ tiếp tục mê man như vậy.
Khi tỉnh lại trong cơn giá lạnh, Đường Ngũ Tuấn nhận ra mình đã được cởi trói, vải đen trong miệng và trên mắt cũng được tháo ra, nhưng cậu vẫn không nhìn thấy gì.
Sau hồi lâu, mắt đã thích ứng được với bóng tối, Đường Ngũ Tuấn phát hiện mình bị nhốt trong căn phòng trống không.
Phòng không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa đóng chặt. Đường Ngũ Tuấn ở trước cửa kiểm tra một lượt, lại nhìn xung quanh, sau đó đưa ra một kết luận khiến người ta chán nản.
Cậu tuyệt đối không thể nào đi ra khỏi căn phòng này, trừ khi có thể mượn sự “giúp đỡ” của bọn bắt cóc.
Đường Ngũ Tuấn cố gắng ổn định lại tâm trạng buồn bực và lo âu của mình, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay.
Sau khi nhìn một cái mới phát hiện đồng hồ của mình đã hết pin, bây giờ tác dụng duy nhất của nó chỉ là làm một công cụ truyền tín hiệu, thông qua chiếc điện thoại đen mình để lại tiến hành xác định vị trí.
Đường Ngũ Tuấn không nghi ngờ năng lực của đám người Đông Phùng Lưu, bởi vậy vẫn ôm hy vọng mãnh liệt mình được cứu thoát.
Đường Ngũ Tuấn nghĩ đến cuộc đối thoại vào ngày hôm qua của bọn bắt cóc lúc trên xe, thế là nhanh chóng cởi đồng hồ mình ra, từ bên trong rút ra một miếng chip quan trọng nhất, sau đó bỏ đồng hồ vào trong túi quần.
Tiếp theo đó, Đường Ngũ Tuấn tiến đến gần góc tường, đặt miếng chip vào góc bóng tối, như vậy cho dù đèn phòng bật lên cũng không thể nhanh chóng bị phát hiện.
Sau khi làm xong những việc này Đường Ngũ Tuấn lại gặp phải một vấn đề kinh khủng nhất.
Cậu đói.
Ở đây không biết thời gian, nhưng vừa nghĩ đến lần cuối cùng được ăn bữa sáng Nam Cường Thịnh làm, cậu liền cả thấy là chuyện rất xa vời. Sớm biết hôm nay như thế này, Đường Ngũ Tuấn tuyệt đối ăn hết sạch đồ ăn.
Không có cách nào, Đường Ngũ Tuấn đi đến trước cửa vừa đá vừa làm ầm.
Cuối cùng cửa sắt cũng được mở ra một khe nhỏ, một tên bắt cóc không nhịn được nói: “Làm sao làm sao? Có thể làm một con tin yên lặng hay không, như vậy tỉ lệ sống sót sẽ cao một chút ngươi có biết không?”
Đường Ngũ Tuấn không biết tên này lấy đâu ra số liệu kỳ quặc này, chỉ kéo giọng nói năn nỉ: “Chú bắt cóc, cháu đói rồi!”
Tên bắt cóc thấy Đường Ngũ Tuấn giả bộ đáng thương, không nhịn được nói: “Đủ rồi, ngươi muốn ăn gì?”
Mắt Đường Ngũ Tuấn sáng lên, trong lòng nghĩ mình lại có thể chọn món sao?
“Ấy? Tùy chọn cái gì cũng được sao?” Mắt Đường Ngũ Tuấn sáng lấp lánh, tràn đầy mong đợi hỏi. Trong lòng nghĩ lẽ nào bị bắt cóc cũng vẫn có đãi ngộ năm sao?
Tên bắt cóc đó nhìn thấu ý đồ nhỏ của Đường Ngũ Tuấn, chỉ cười nói: “Hừ, mỗi ngày chỉ có một cơ hội, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa. Hơn nữa cũng không phải là bọn ta trả tiền.”
Đường Ngũ Tuấn tuy rằng cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng thấy có chút kỳ lạ, cậu cau mày nói: “Ai trả tiền?”
Vốn dĩ Đường Ngũ Tuấn muốn từ trong miệng của tên bắt cóc lộ ra kẻ đằng sau, có lúc người ta một khi vội vã không tự chủ được sẽ nói ra.
Tên bắt cóc cũng suýt nữa trúng kế, nhưng khi lời nói đến miệng hắn đột nhiên sững sờ, sau đó hung dữ nhìn chằm chằm Đường Ngũ Tuấn, tiếp đó sửa lại câu nói: “Đương nhiên là Đông Phùng Lưu trả tiền.”
Đường Ngũ Tuấn vô cùng bực bội, cậu lại hỏi: “Các người chuẩn bị vơ vét bao nhiêu tiền của daddy tôi?”
Sắc mặt của người đó đột nhiên tái lại, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất ít lời một chút, nếu không ngươi phải chịu đó.”
Có lẽ tên bắt cóc này cảm thấy đã nói quá nhiều với Đường Ngũ Tuấn, vì vậy mất kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn ăn cái gì nhanh nói với ta, qua lúc này sẽ không có cơ hội nữa.”
Đường Ngũ Tuấn không nghĩ được ăn món ăn nào có thể làm tác phẩm gì, liền tùy ý muốn một ít đồ ăn vặt. Nhưng trong lòng cậu cũng tồn tại nghi ngờ, tên cầm đầu của bọn bắt cóc này tại sao lại đối với con tin “cũng không tệ lắm”, dựa theo tình huống thông thường làm con tin và ngồi tù không có gì khác nhau.
Có lẽ là để muốn một cái giá tiền cao chăng, Đường Ngũ Tuấn vội vàng đưa ra kết luận, không nghĩ nhiều nữa.
Không qua bao lâu, tên bắt cóc liền mang đồ ăn vặt Đường Ngũ Tuấn muốn đến, tuy rằng rơi vào cạm bẫy, nhưng vẫn phải chăm sóc thật tốt cho cái bụng. Đường Ngũ Tuấn ăn lấy ăn để chỗ đồ ăn, sau đó nằm xuống sàn nhà lạnh băng. Tuy rằng không cảm thấy được nhiều nguy hiểm, nhưng lại buồn chán đến cực độ.
Nếu đồng hồ đeo tay vẫn còn điện, nói không chừng Đường Ngũ Tuấn vẫn có thể làm một vài tác phẩm, cậu là người nắm vững mạng internet, chỉ cần nắm được thứ đồ có thể kết nối mạng thì sẽ có một trăm cách ra khỏi chỗ này.
Nhưng, không những đồng hồ hết pin, điện thoại cũng bị chính mình làm thành đầu mối để lại rồi. Hơn nữa, Đường Ngũ Tuấn nhìn xung quanh căn phòng này, lại phát hiện trong phòng ngay cả một cái đèn điện cũng không có, toàn bộ đều dựa vào ánh sáng yếu ớt len vào qua mấy lỗ nhỏ trên cửa sổ.
Đường Ngũ Tuấn buồn chán đến cực độ cũng muốn từ trong mấy lỗ đó xem thử tình hình bên ngoài, nhưng cái cửa sổ này lại vừa hay ở chỗ cậu với không tới, trong phòng cũng không có đường dây điện.
Trong lòng Đường Ngũ Tuấn có một suy nghĩ không ổn, cậu cảm thấy căn phòng này giống như phòng giam chế tạo cho cậu. Cậu căn bản không có cơ hội ra ngoài.
Đường Ngũ Tuấn nghĩ đến lần trước mình bị Tịch Song giam lỏng, sở dĩ có thể thoát ra hoàn toàn dựa vào sự sơ sót nhất thời của bảo vệ, nếu như có thể, cậu muốn dùng lại cách cũ.
Mặc dù cảm thấy không có hy vọng quá lớn, nhưng thử vẫn tốt hơn một chút so với việc ngồi đây chờ chết.
Đường Ngũ Tuấn suy nghĩ một lúc, sau đó chạy đến trước cửa sắt hét lớn, lại dùng chân đạp điên cuồng vào cửa sắt.