*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
…
Chiếc giường thiết kế theo hình dáng thời Trung Cổ lớn gấp hai bình thường, màn giường màu vàng mỏng hệt cánh ve như mây mù bao phủ. Phía bên trên, đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng dịu dàng, ấm áp.
Đường Tinh Khanh nằm trên giường, tóc đen tán loạn trên chăn giống như đám mây u ám.
Cô không ngừng chớp mắt, vươn tay tựa như muốn bắt lấy ánh đèn, nhưng kết quả chắc chắn chỉ nắm được hư không.
Cô buông tay, ngồi dậy bên mép giường, bắt đầu nhớ tới một vài chuyện linh tinh. Sau đó lại phiền muộn che hai mắt, ngã người xuống giường.
Những động tác nhàm chán này cứ lặp đi lặp lại, Đường Tinh Khanh cảm thấy mình đang chết dần chết mòn tại nơi này.
Tịch Song cũng đang ở trong tòa lâu đài, mấy ngày nay hắn ta luôn đích thân mang thức ăn tới, sau đó ở lại trò chuyện với Đường Tinh Khanh. Nhưng mà Đường Tinh Khanh lại chẳng bao giờ trả lời hắn ta.
Cho dù phải tiếp tục chịu đựng sự buồn tẻ thì cô cũng không muốn nói chuyện với Tịch Song dù chỉ là một câu, ai mà vui vẻ đối mặt với kẻ nhốt mình được chứ?
Khi Đường Tinh Khanh đang thầm mắng chửi Tịch Song trong lòng thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Tịch Song tiến lại với gương mặt không mang biểu cảm gì, cho tới khi đến bên cạnh Đường Tinh Khanh hắn ta mới nở nụ cười.
Nhưng Đường Tinh Khanh lại không cảm thấy đó là nụ cười thân thiện, bởi vì Đường Tinh Khanh vẫn nghĩ chỉ có người đang thưởng thức bình hoa của mình mới biểu lộ ra ánh mắt này.
Có lẽ Đường Tinh Khanh đã nghĩ sai, nhưng tóm lại cô càng nhìn Tịch Song càng cảm thấy khó chịu.
“Tinh Khanh, có phải mấy ngày nay đã buồn chán đến sợ rồi không?”
Tịch Song cũng ngồi bên giường nhưng lại rất biết thân biết phận mà không đụng chạm vào Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh nhắm mắt lại, trong tiềm thức cũng che luôn cả lỗ tai của mình, coi như Tịch Song không tồn tại.
Một hồi lâu sau vẫn không có được câu trả lời, Tịch Song cũng cảm thấy quen rồi, chỉ nói sâu xa: “Em không định ngây ra ở đây mãi đấy chứ? Anh cho em ra ngoài nhé?”
Đường Tinh Khanh lại như người máy đột ngột được kết nối với nguồn điện, thoáng cái đã ngồi bật dậy trên giường, mở to hai mắt nhìn Tịch Song. Cô vốn định mở miệng nói chuyện nhưng nghĩ lại cảm thấy không đúng, thế nên cứ chăm chú dò xét Tịch Song.
Tịch Song vất vả lắm mới giữ Đường Tinh Khanh lại được thì làm sao có thể thả cô dễ dàng như thế? Nhất định là có âm mưu gì đó, vì thế nên Đường Tinh Khanh quyết định không mở miệng.
Tịch Song vẫn giữ bộ dạng không để tâm nhiều, hắn ta bình tĩnh nói: “Ngày mai sẽ có một bữa tiệc tối, anh hi vọng em sẽ đi dự cùng anh.”
Đường Tinh Khanh hừ lạnh một tiếng, thể hiện thái độ của mình.
Tịch Song ấn vai cô, nói khẽ: “Anh không muốn uy hiếp em, nhưng em đừng ép anh phải bắt cóc Ngũ Tuấn thêm một lần nữa.”
Đường Tinh Khanh càng cảm thấy Tịch Song dối trá, rõ ràng đây chính là uy hiếp trắng trợn mà lại có thể nói như mình chịu uất ức vậy, quả thực là vô liêm sỉ tới cực điểm!
Đường Tinh Khanh tức giận tới run người, cô lớn tiếng nói: “Tôi không có nghĩa vụ phải đi ra ngoài với anh, tôi cũng đã tuân thủ lời hứa ở lại bên cạnh anh…”
Vừa nói xong, Đường Tinh Khanh lập tức biết mình lỡ lời, hối hận không thôi.
Tịch Song cười híp mắt nói: “Đúng vậy, em phải ở bên cạnh anh, nếu anh đi tham gia tiệc tối mà em ở lại đây cũng xem như đã trái với ước định.”
Đường Tinh Khanh hận tới mức nghiến răng: “Không đi. Có Lưu bảo vệ Ngũ Tuấn, anh cho rằng mình có thể bắt cóc thằng bé một lần nữa sao? Hơn nữa, đầu óc Ngũ Tuấn thế nào, chắc hẳn không ai rõ hơn anh.”
Tịch Song nhìn Đường Tinh Khanh bằng ánh mắt thương hại, lại nói: “Xem ra em vẫn chưa hiểu rõ tình hình rồi. Chẳng lẽ em không biết hiện giờ Đông Phùng Lưu đến thân mình còn lo không nổi sao?”
“Cũng đúng thôi, cả ngày em đều ở nơi đây thì làm sao biết được tên vô dụng Đông Phùng Lưu kia đang bị anh xoay mòng mòng chứ… Ha ha…”
Khi Tịch Song nói tới Đông Phùng Lưu, hai mắt hắn ta nhanh chóng lộ ra bản chất ác ma của mình.
Đường Tinh Khanh tất nhiên không biết Đông Phùng Lưu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy lời Tịch Song nói, trong lòng cô cũng sinh ra lo lắng, đồng thời hoài nghi có phải Tịch Song đang lừa gạt cô hay không.
Tịch Song cũng không muốn giải thích gì thêm, chỉ đứng lên đi về phía cửa, ném lại một câu không cho Đường Tinh Khanh có cơ hội từ chối.
“Ngày mai anh lại tới tìm em, cứ chuẩn bị tốt tâm lý đi, ít nhất em cũng nên suy nghĩ cho Ngũ Tuấn chứ.”
Đường Tinh Khanh cầm hết những thứ có thể ném trên giường ném về phía cửa đã không còn bóng dáng Tịch Song, rồi cô lại vò đầu bứt tóc, cuồng loạn phiền não.
Sau đó, cô tỉnh táo nhận ra rằng mình phải đồng ý với yêu cầu vô tình của Tịch Song. Nhưng Đường Tinh Khanh cũng là người giỏi tự an ủi mình, cô nghĩ đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, về phần bên ngoài có thể sẽ xuất hiện nhiều lời đồn thổi, chỉ cần Đông Phùng Lưu và Đường Ngũ Tuấn tin tưởng cô thì sẽ không có vấn đề gì. Nhân tiện ra ngoài có thể còn dò hỏi được tin tức về Đông Phùng Lưu, trong lòng cô hi vọng những gì Tịch Song nói với cô là bịa đặt.