“Mẹ quá giúp con luôn rồi, thứ con cần chính là bản đồ toà thành ạ!” Đường Ngũ Tuấn búng tay một cái, hào hứng nói: “Mẹ mau gửi bản đồ cho con đi!”
“Ừ, mẹ về phòng gửi cho con ngay đây.”
“Con sợ là không được đâu, nơi đây có sơ hở trong giám sát và điều khiển, con mới có thể bắt được tín hiệu của mẹ thôi.”
Vậy à…
Đường Tinh Khanh nhìn chiếc đồng hồ đeo tay không có gì bất thường của mình, cô hơi lúng túng hỏi: “Thế làm sao mà chụp ảnh được, mẹ có nhìn thấy camera đâu?”
“Mẹ ngắm chuẩn chiếc đồng hồ về phía bản đồ là được, mặt trên nó có camera ẩn nên có thể nhìn thấy từng hành động bên mẹ.”
Thật sự không ngờ một thứ đồ nhỏ bé bình thường như vậy mà lại có chức năng tốt như thế.
Cô thầm cảm thán từ đáy lòng. Đường Tinh Khanh nhìn ngó xung quanh một hồi, thấy không có ai mới cầm tấm bản đồ quét quét qua trước mặt chiếc đồng hồ.
“Được chưa con?”
“Ok, được rồi mẹ!”
Đường Ngũ Tuấn chụp lại ảnh màn hình rồi lập tức in ra, sau đó hai mắt cậu bé sáng quắc nhìn tấm bản đồ trên tay, cảm thấy thắng lợi đã ở trước mắt.
Nhưng Đường Tinh Khanh lại không nhẹ nhõm như vậy, cô vẫn còn trong tầm kiểm soát của Tịch Song, cũng không biết hành động quái lạ ban nãy của mình có khiến hắn ta nghi ngờ hay không.
“Ngũ Tuấn, mẹ phải quay về rồi. Tịch Song vẫn luôn ở phía sau quan sát mẹ, mẹ lo nếu còn nán lại nữa sẽ bị hắn ta nghi ngờ.”
“Vâng, mẹ nhất định phải cẩn thận nhé, con và bố nhất định sẽ cứu mẹ ra ngoài. Còn nữa, con yêu mẹ.”
Giọng nói mềm mại khiến mắt Đường Tinh Khanh đỏ hoe, thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
“Cục cưng, mẹ cũng yêu con.”
Ngắt liên lạc với Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh ưỡn thẳng lưng coi như không có chuyện gì bước về phía trước.
Nhưng dù cô không quay đầu lại, cũng có thể cảm thấy ánh mắt nóng rực của Tịch Song.
Tên này luôn nhìn về hướng của Đường Tinh Khanh, dù Đường Tinh Khanh thấy hành động của mình rất bí mật, nhưng không biết có thể lừa được con mắt của Tịch Song hay không.
Mặc kệ đi, chuyện đã đến nước này, chỉ đành phóng lao theo lao thôi!
Cô hít thở sâu một hơi, bàn tay trắng ngần trong túi áo siết chặt, bước từng bước về phía trước.
Còn Tịch Song nhìn theo bóng lưng của Đường Tinh Khanh, đôi con ngươi của hắn ta chầm chậm co lại.
…
Bên trong phòng họp.
Sau khi giao việc cho cấp dưới xong, Đông Phùng Lưu cho mọi người giải tán. Chỉ còn Nam Cường Thịnh ở lại, anh ta đang nhíu mày nhìn tấm bản đồ.
“Tịch Song này đúng là gian xảo, lại đặt địa điểm ẩn náu ở một nơi bí mật thế này, khó trách lúc trước chúng ta không thể tìm được ra hắn.”
Đông Phùng Lưu ngược lại rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc nói: “Bất kể Tịch Song có gian xảo nhiều đến đâu, lần này tôi nhất định phải cứu Tinh Khanh bình an trở ra.”
“Đó là điều đương nhiên.”
“Còn nữa, bảo Liệp Báo chuẩn bị cho tốt đi.”
Nam Cường Thịnh ngây ra, anh ta vội ngẩng đầu lên nhìn Đông Phùng Lưu rồi nói: “Lưu, cậu làm vậy…”
Đông Phùng Lưu mất kiên nhẫn cắt ngang lời của Nam Cường Thịnh, nói: “Nếu không thể cứu Tinh Khanh ra ngoài, tôi giữ gìn thực lực còn có tác dụng gì nữa?”
“Xem ra lần này cậu định được ăn cả ngã về không.” Nam Cường Thịnh cười khổ nói: “Tôi hiểu ý của cậu, đi sắp xếp ngay đây.”
Nam Cường Thịnh còn định nói gì đó, nhưng nhìn góc mặt nghiêng cương nghị của Đông Phùng Lưu, anh ta vẫn nên nuốt mấy lời đó vào trong bụng thì hơn.
…
Hai ngày nay Tịch Song rất bận, hắn ta bận tới mức không còn thời gian đi quấy rầy Đường Tinh Khanh nữa.
Không nhìn thấy hắn ta, Đường Tinh Khanh đương nhiên rất vui vẻ. Nhưng trong lúc yên bình, cô lại có một loại cảm giác nghẹt thở, như thể mưa gió sắp kéo tới.
Hai tay cô chống cắm, Đường Tinh Khanh ngây ngốc nhìn một bàn thức ăn, ngay cả có người đứng sát bên cạnh mà cũng không phát hiện ra.
“Sao còn chưa ăn cơm?”
Đường Tinh Khanh giật mình, vội quay đầu nhìn lại.
Trông thấy Tịch Song, đáy mắt Đường Tinh Khanh xẹt qua một vẻ phức tạp. Nhưng sau đó cô lại nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Không muốn ăn.”
Tịch Song ngồi đối diện với Đường Tinh Khanh, hắn ta nhìn chằm chằm vào Đường Tinh Khanh không biết chán, khóe miệng nở nụ cười như có như không, nói: “Anh biết chỉ cần vài người nào đó còn sống thì em sẽ còn suy nghĩ vẩn vơ, còn nghĩ đến cả những chuyện không vui. Đợi anh xử lý hết mấy chuyện bận rộn hiện giờ, anh sẽ đưa em đi nghỉ dưỡng, nhất định sẽ khiến em vui vẻ như xưa.”
Tịch Song nói như gió thoảng mây bay, nhưng Đường Tinh Khanh nghe lại thấy kinh hãi trong lòng.
Đôi mắt Đường Tinh Khanh khẽ rủ xuống, hàng mi dài che đi sự hoảng loạn trong đáy mắt, cô làm bộ bình tĩnh nói: “Anh nói nhẹ nhàng quá đấy, dựa vào sức của anh thì căn bản là không có cửa làm dao động vị trí củLưu được đâu.”
“Thế thì em quá thiển cận rồi, à mà cũng đúng thôi, bây giờ em không đọc tin tức thì sao biết được Đông Phùng Lưu hiện tại đang thảm đến nhường nào.”
Dáng vẻ phải làm được điều mình muốn của Tịch Song khiến Đường Tinh Khanh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.
“Anh đã làm gì với anh ấy?”
Tịch Song hơi nghiêng người về phía trước, hắn ta cười hệt như ác ma, nói: “Em sẽ biết đáp án ngay thôi, nhất định nó sẽ khiến em kinh ngạc đấy.”
Đường Tinh Khanh mím chặt môi, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa cất giọng mắng: “Tịch Song, anh đúng là đồ khốn kiếp!”
“Tùy em muốn nói sao thì nói, anh không để bụng đâu.” Tịch Song đứng dậy, hắn ta hất hàm liếc nhìn Đường Tinh Khanh rồi dùng giọng điệu thương hại nói: “À, đừng quên ăn cơm nhé, để nguội rồi là ăn không ngon nữa đâu.”
Nói xong, Tịch Song quay người rời khỏi phòng.
Giây phút Tịch Song đóng cửa phòng, Đường Tinh Khanh một tay gạt cả bàn đồ ăn xuống đất, sau đó cô ngồi thở dốc trước bàn, đáy mắt lộ ra vẻ không cam tâm và phẫn uất.
Nghe thấy tiếng choang choang trong phòng, đáy mắt Tịch Song xẹt qua một tia đau đớn.
Nhưng rất nhanh, đôi mắt đen của hắn ta lại biến thành hồ sâu yên ả không một gợn sóng, không chút lăn tăn rời đi.
Vì lo lắng cho tình hình của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh nhân lúc không có ai quản lý bèn một mình đi lên sân thượng.
Lần này cô đã nhanh trí mang theo quyển sách lên sân thượng, sau khi ngồi xuống cô mở sách ra che miệng mình lại.
Nhưng làm sao để liên lạc được với Đường Ngũ Tuấn đây?
Đường Tinh Khanh nhớ lại lần trước sau khi gõ đập chiếc đồng hồ, cô đã nghe thấy giọng nói của Đường Ngũ Tuấn, bèn quyết định sẽ làm lại cách đó, tiếp tục xuống tay với chiếc đồng hồ.
Đường Tinh Khanh hít thở sâu một hơi, đập chiếc đồng hồ lên mép bàn, chốc chốc cô lại đổi góc độ, đập các mặt một lượt.
“Mẹ, mẹ đừng đập nữa. Mẹ mà đập nữa là máy phát hiện dấu vết của con sẽ bị hỏng đấy.”
Quả nhiên cách làm này có hiệu quả!
Dù giọng nói trong tai nghe có hơi dở khóc dở mếu, nhưng vào tai Đường Tinh Khanh lại cảm thấy đó là âm thanh của tự nhiên.
Đường Tinh Khanh gắng sức giấu đi vẻ phấn khởi của mình, thấp giọng nói vào chủ đề chính.
“Ngũ Tuấn, bố con gần đây sao rồi? Có phải đã xảy ra chuyện gì phiền phức không?”
Đường Ngũ Tuấn lựa lời đáp: “Đúng là có chút phiền phức, nhưng bố có thể tự mình giải quyết được, mẹ không phải lo lắng đâu.”
“Không đúng, mẹ thấy Tịch Song dạo gần đây sắp có hành động gì lớn, con phải bảo bố con cẩn thận.”
“Vâng, con biết rồi.”
Đường Tinh Khanh khẽ nhíu mày, cô nói: “Không được, mẹ vẫn thấy rất bất an. Hay là mẹ đi tìm Tịch Song để thăm dò.”
Kiến nghị của Đường Tinh Khanh khiến Đường Ngũ Tuấn sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, cậu bé vội nói: “Mẹ, mẹ đừng hành động vội. Bây giờ Tịch Song hoàn toàn là một tên điên rồi, mẹ nên tránh xa hắn một chút.”
Nghe ra sự căng thẳng trong lời nói của Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh nhận ra có điều bất thường, hỏi: “Rốt cuộc Tịch Song đã làm gì?!”
Đường Ngũ Tuấn đưa tay gãi đầu, cậu bé có hơi đau đầu, sau đó cậu để chiếc micro lúc xa lúc gần nói: “Nguy rồi, tín hiệu lại yếu rồi, mẹ, mẹ?”