Đường Tinh Khanh tức giận tới mức phát run.
“Đông Phùng Lưu, La Vũ Hạo đã từng nói chắc chắn, anh ấy đã buông tha tôi rồi, lần này anh ấy ra nước ngoài cũng là vì thực hiện lời hứa lần trước với anh, anh ấy sẽ cách xa tôi, mong anh đừng có mà không có chuyện gì cũng sinh sự ra nữa.”
“Không có chuyện gì cũng sinh sự!”
Đông Phùng Lưu hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói cho cô biết, Đường Tinh Khanh, những chuyện cô làm tôi đã thấy hết rồi, tôi không tin một chữ nào mà cô nói cả.”
“Đánh chết cái nết không chừa, lẳng lơ, mãi mãi cũng chỉ là lẳng lơ.”
Nói xong câu đó, Đông Phùng Lưu xoay người rời đi, khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy bất ngờ. Cô còn tưởng rằng Đông Phùng Lưu sẽ không bỏ qua cơ hội lần này để sỉ nhục cô, ai ngờ lại chỉ tới trào phúng mấy câu liền rời đi.
Nhưng dù là như thế, Đường Tinh Khanh vẫn cảm thấy rất tức giận và bất lực: “Tuỳ anh có tin không, đồ khốn!”
…
Cả đêm cô ngủ không ngon, ngày hôm sau, vừa ra khỏi cửa, Đường Tinh Khanh liền thấy bóng lưng của một cô gái.
Dường như nhận ra được ánh mắt của Đường Tinh Khanh, cô gái ấy xoay người lại, ánh mắt lập tức cũng trở nên rất kinh ngạc, hơi hé miệng ra.
“Sao cô lại ở đây?”
Hai người hỏi nhau gần như là đồng thanh, đều tỏ ra rất kinh ngạc. Nhất là Đường Tinh Khanh, cô không ngờ rằng Lưu Nhi Hân mà cô nhìn thấy hôm qua lại xuất hiện ở đây.
Trong khi hai người đang nhìn nhau, cửa phòng mở ra, Đông Phùng Lưu bước ra ngoài.
Anh ta còn đang mặc đồ ngủ, sau khi ra khỏi cửa, anh ta cực kì tự nhiên ôm lấy vai Lưu Nhi Hân, thậm chí môi còn hôn vào tóc cô ta, lại chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ hương thơm trên mái tóc của Lưu Nhi Hân.
Khuôn mặt của Đường Tinh Khanh không thể tin được, Đông Phùng Lưu không chút để ý tới, hắn trực tiếp coi cô như không tồn tại, chỉ lo tình cảm với cô gái kia.
Lưu Nhi Hân đỏ mặt, thấy Đông Phùng Lưu còn muốn hôn tiếp xuống cổ mình, cô ta đẩy nhẹ Đông Phùng Lưu ra, ánh mắt ra dấu Đường Tinh Khanh còn đứng xem ở một bên.
Lúc này Đông Phùng Lưu mới ngước mắt nhìn Đường Tinh Khanh, trong ánh mắt là vẻ lười biếng, còn có cả sự lạnh lùng xa cách.
“Cô ấy là ai?”Lưu Nhi Hân chỉ vào Đường Tinh Khanh: “Anh không giới thiệu chút sao?”
Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy thật nực cười, rõ ràng hôm qua Lưu Nhi Hân còn biết Đông Phùng Lưu là chồng cô, sao hôm nay lại như biến thành người khác vậy?
“Cô ta là vợ của anh.” Đông Phùng Lưu ôm eo Lưu Nhi Hân, vuốt ve qua lớp áo ngủ.
Bộ dạng của Lưu Nhi Hân như rất kinh ngạc, không biết phải làm sao.
Đường Tinh Khanh mím chặt bờ môi tái nhợt của mình, cuối cùng cũng không nói lời nào cả, thực sự cô cũng chẳng có gì để nói.
Lúc nào, Lưu Nhi Hân nhìn Đông Phùng Lưu nói: “Lưu, anh chưa từng nói với em là anh đã có vợ, anh nên nói cho em biết sớm hơn.”
Đông Phùng Lưu đè vai cô ta lại: “Nhi Hân, người anh thích là em.”
Lưu Nhi Hân lắc đầu, nói: “Không, Lưu, mặc dù lần đầu tiên của em đã cho anh, nhưng em không thể cho phép chính mình làm kẻ thứ ba, phá hỏng gia đình nhà người khác, em không làm được.”
Nói xong, Lưu Nhi Hân liền xoay người rời đi, nhưng mới bước một bước đã bị Đông Phùng Lưu kéo vào ngực. Anh ta ôm chặt lấy Lưu Nhi Hân, nói dịu dàng: “Nhi Hân, cuộc hôn nhân của anh và Đường Tinh Khanh chỉ là vì lợi ích mà thôi, trong mắt anh, cô ta chẳng là gì cả, càng không có gì gọi là phá hỏng gia đình, người anh yêu là em.”
Đông Phùng Lưu vừa nói vừa dùng ngón tay nâng một lọn tóc mềm mại của Lưu Nhi Hân lên, vô cùng lạnh lùng, Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy xa lạ đến tột cùng.
Đường Tinh Khanh chưa từng nghĩ tới Đông Phùng Lưu cũng có lúc dịu dàng như thế. Mà điều đáng châm chọc là, ở trước mặt cô, anh ta lại vẫn tình cảm mới người phụ nữ khác như vậy.
Đông Phùng Lưu Không để ý tới Đường Tinh Khanh, chỉ gọi nữ giúp việc tới nói: “Sửa soạn một gian phòng cho cô Lưu, ngoài ra, đồ dùng hàng ngày đều phải sắp xếp cẩn thận.”
Nữ giúp việc đó gật đầu, đầu tiên là nhìn Đường Tinh Khanh bằng ánh mắt trào phúng, vui sướng trên nỗi đau của người khác, rồi cô ta cung kính khom lưng với Lưu Nhi Hân, nói: “Cô Lưu, mời qua bên này.”
Sắc mặt của Đường Tinh Khanh không chút thay đổi. Lưu Nhi Hân tỏ ra lo lắng nhìn cô, lại nhìn sang Đông Phùng Lưu. Đông Phùng Lưu dịu dàng vỗ vai cô ta: “Đi đi, không sao đâu.”
Lưu Nhi Hân gật nhẹ đầu rồi xuống tầng dưới với nữ giúp việc.
Đường Tinh Khanh nhìn tất cả, cô không khóc, không gây chuyện, chỉ cảm thấy nản lòng.
Cô chưa từng phản bội Đông Phùng Lưu, cho dù luôn vì những hiểu nhầm mà cô bị Đông Phùng Lưu châm chọc, chế giễu thậm chí là tra tấn thể xác, cô đều có thể nhẫn nhịn.
Nhưng lần này, Đường Tinh Khanh thực sự không thể chấp nhận chuyện sống chung dưới một mái nhà cùng với tình nhân của Đông Phùng Lưu.
Đường Tinh Khanh về phòng lấy vali của mình ra, vừa nghĩ về những chuyện quá khứ vừa lấy quần áo cho vào trong vali.
Nỗi tủi nhục như một con dao đâm vào trong lòng cô theo những suy nghĩ đó.
Nhưng Đường Tinh Khanh không nhíu mày, không than vãn, từ đầu đến cuối đều yên tĩnh đến lạ thường.
Lúc cô kéo vali chuẩn bị rời đi, Đông Phùng Lưu xuất hiện trước mặt cô.
“Cô muốn làm gì?” Đông Phùng Lưu chặn trước mặt Đường Tinh Khanh. Bóng đèn trên trần nhà chiếu xuống từ trên cao, sự phản quang khiến anh ta càng thêm lạnh lùng bá đạo.
“Chuyện rất rõ ràng.” Đường Tinh Khanh kéo vali lướt qua Đông Phùng Lưu.
Nhưng ngay sau đó cổ tay Đường Tinh Khanh lại bị bàn tay lạnh lẽo của Đông Phùng Lưu cắn chặt lấy, vì quá đau nên cô buông chiếc vali ra.
Đông Phùng Lưu quăng chiếc va li ra một bên, nhìn bóng lưng của Đường Tinh Khanh nói: “Cô cho rằng nhà họ Đông Phùng là nơi có muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao? Đường Tinh Khanh, cô nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế à? Cô tưởng rằng tôi sẽ tha cho cô dễ dàng như vậy?”
Đường Tinh Khanh không quay lại chỉ nói một cách lạnh lùng: “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Ha! Đông Phùng Lưu, từ trước đến nay tôi chưa từng muốn tới nơi này, tôi đang sống rất tốt bỗng nhiên anh lại chen vào cuộc sống của tôi đưa tôi tới đây, tra tấn tôi.”
“Tôi hỏi anh rốt cuộc tôi đang làm chuyện gì có lỗi với anh?” Đường Tinh Khanh cất cao giọng.
Đông Phùng Lưu giữ chặt lấy vai Đường Tinh Khanh ép cô quay lại đối diện với mình sau đó giữ chặt lấy cái cằm cô sau đó hung ác một cách hung ác: “Cô bị bán tới đây tôi đã trả tiền tôi muốn xử trí thế nào thì sẽ xử trí thế đó cô phải nhớ lấy điều này.”
Hơn nữa cô còn từng làm chuyện có lỗi với tôi, không cần tôi phải nói lại nữa chữ, chính trong đêm tân hôn cô đã tự khiến mình rơi vào vực sâu, tất cả là do cô tự mình chuốc lấy, muốn trách thì trách người mẹ của cô đã đưa một kẻ lẳng lơ như cô tới thế giới này.”