“Con mèo hoang nhỏ đêm đó rốt cuộc chết đâu rồi, sao mãi không tìm thấy người vậy...” Lúc đó Đông Phùng Lưu chú ý đến Đường Tinh Khanh sau lưng mình, vừa nhìn vừa vuốt ve chiếc ngọc bội cổ trong tay.
Nhớ đến con mèo hoang nhỏ nhe nanh múa vuốt đó, nhớ đến mùi vị của cô ấy, khóe miệng Đông Phùng Lưu liền không nhịn được mà cong lên một nụ cười, trong nụ cười tràn đầy sự nhớ nhung chủ nhân miếng ngọc bội ấy và sự yêu thích mờ nhạt.
Chính vào lúc Đông Phùng Lưu vẫn đang nghĩ đến cô gái lạ ngày hôm đó, Đường Tinh Khanh đã đi lại chỗ anh ta, đám người giúp việc nhìn thấy Đường Tinh Khanh nhưng không hề ngăn cản cô, gọi: “Chào buổi sáng, cô chủ.”
Tuy những người này ngoài miệng thì gọi cô là cô chủ, nhưng biểu cảm của hầu hết những người đứng đó lại vô cùng khinh thường và coi rẻ cô.
Phải biết là lúc Đường Tinh Khanh đến nhà họ Đông Phùng, cậu chủ đã từng nói rằng không cần xem Đường Tinh Khanh như cô chủ thật sự, từ việc hôm qua anh ta sai người giúp việc nhốt cô-người mới được gả vào nhà vào trong phòng là đã có thể nhìn ra thái độ của cậu chủ Đông Phùng này rồi.
“Cô xuống đây làm gì?” Khóe miệng vốn đang cong lên của Đông Phùng Lưu lập tức trở nên lạnh lùng, anh ta xoay người lại, nhanh chóng cất miếng ngọc bội cổ đi, nhìn về phía Đường Tinh Khanh, tuy ngữ khí không tốt mấy nhưng cũng không có chút nhã nhặn nào.
Đường Tinh Khanh liếc thấy bóng đồ vật trên tay Đông Phùng Lưu, màu xanh lục, nhưng lại chẳng nhìn rõ hình dáng của vật đó.
Có điều, cô cũng chẳng để tâm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông chẳng khác gì ác ma ở trước mặt, cô nghiến răng nói: “Tôi có chút việc, muốn về nhà xem thử, anh thả tôi về đi.”
Giờ không biết bố cô thế nào rồi, trong nhà lại bị Tiết Bích Ngọc chiếm, cô buộc phải nghĩ cách gì đó mới được!
Đông Phùng Lưu hơi nheo mắt lại, nhìn Đường Tinh Khanh ngẩng mặt nhìn mình, mỉm cười, nụ cười có chút u ám: “Sao thế, vừa mới đến đây có một đêm đã muốn về rồi sao?”
Không đợi Đường Tinh Khanh gật đầu, Đông Phùng Lưu tiếp tục nói: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy cô, nhưng... vợ mới cưới của tôi vừa mới kết hôn, chưa được bao lâu đã vội vàng về nhà thế này, là vì tôi không có cách nào làm thỏa mãn cô sao?”
Đông Phùng Lưu nói rồi bước về trước hai bước, áp sát vào người Đường Tinh Khanh.
Nhìn cô có chút hoảng hốt lo sợ lùi lại phía sau, Đông Phùng Lưu chỉ thấy trong lòng không biết tại sao lại bực bội, giơ tay ra nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu xuống bên tai cô, cắn dái tai cô, lạnh lùng nói: “Nếu để cô đi vậy chẳng phải chứng tỏ tôi thật sự không được sao, hử?”
Nghe thấy câu đó, Đường Tinh Khanh vốn đang sợ hãi cúi đầu xuống liền ngẩng phắt đầu lên, có chút tức giận nói với Đông Phùng Lưu: “Đông Phùng Lưu! Anh dựa vào đâu mà không cho tôi về? Tôi lấy anh nhưng thân thể này là của tôi, anh không thể hạn chế tự do cá nhân của tôi, tôi muốn đi đâu, anh......”
“Muốn về thế sao?”
Không đợi Đường Tinh Khanh nói hết, Đông Phùng Lưu liền ngắt lời cô, đồng thời kéo mạnh một cái, kéo cô vào trong lòng anh ta, giữ chặt eo cô, không thèm để ý đến bao nhiêu là người giúp việc và vệ sĩ áo đen xung quanh, tay bắt đầu di động quanh vùng eo cô: “Cô gái, tôi nói cho cô biết, nếu thật sự muốn về, vậy cũng được thôi. Nhưng cô phải lấy lòng tôi. Nếu tôi vui thì sẽ để cô về.”
“Anh... Anh muốn làm gì?” Dù Đường Tinh Khanh không hiểu ý trong lời nói của Đông Phùng Lưu nhưng hành động của anh ta đã chứng tỏ với cô rồi.
Tên khốn nạn này, sẽ phải là muốn trước mặt nhiều người thế này......
Quả nhiên, còn không đợi Đường Tinh Khanh kịp phản ứng, liền cảm thấy người nhẹ bẫng, sau đó trực tiếp bị Đông Phùng Lưu ném lên một bên của chiếc ghế da thật màu trắng.
“Sao, cô gái, cô vẫn chưa rõ lời tôi nói sao? Tôi bảo cô, lấy lòng tôi... ở đây!”
Ở đây, trước mặt bao nhiêu người thế này, lấy lòng anh ta?
“Tên điên nhà anh!” Đường Tinh Khanh nghiến răng nghiến lợi hét lên, nói rồi liền định bò dậy khỏi ghế sofa.
Người đàn ông trước mặt kia căn bản chính là ác ma! Lại bảo vợ mới cưới của mình, lấy lòng anh ta trước mặt bao nhiêu thuộc hạ của anh ta và người giúp việc như vậy?
Biến thái! Mơ đi!
Sao cô có thể chịu khuất phục tên khốn nạn này được cơ chứ?!
“Sao, không hiểu tiếng người à? Hay là muốn tôi bảo họ cởi quần áo giúp cô?” Khuôn châm biếm của Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm vào Đường Tinh Khanh, nhìn biểu cảm ngang ngược của cô, anh ta không nhịn được mà muốn đi đến thương hại cô, nhưng vừa nghĩ đến việc cô gái này là con gái của người đàn bà đĩ thõa ấy, anh ta chỉ muốn ra sưc giày vò cô thôi.
Dù anh ta có giày vò cô thế nào thì cũng chẳng có gì quá đáng, vì đây là báo ứng cô phải nhận lấy! Cô phải trả nợ thay cho mẹ mình! Càng huống hồ bản thân cô cũng là loại đàn bà đĩ thõa, loại đàn bà đĩ thõa chẳng phải gái trinh!
Nghĩ đến đây, Đông Phùng Lưu cười khẩy một cái, nhìn qua đám vệ sĩ áo đen của mình, nói một cách mạnh mẽ: “Mấy người lại đây, cởi đồ giúp cô chủ!”