Đường Tinh Khanh không có mở đèn, mặc cho bản thân bị giam cầm trong bóng tối, cũng không biết đã qua bao lâu.
Đường Tinh Khanh tỉnh dậy mới phát hiện đã qua một ngày rồi, cửa phòng vẫn chưa từng được mở ra, đương nhiên Đông Phùng Lưu cũng không có cho người đưa thức ăn và nước đến.
Đường Tinh Khanh cảm thấy nếu mình vẫn cứ bị nhốt trong này nữa, thì sớm muộn gì cũng sẽ chết. Cô bây giờ đã có thể cảm thấy được bản thân mình đã suy yếu đến cực hạn, thậm chí khi xuống giường thì chân cũng đang run rẩy.
Đường Tinh Khanh đỡ vách tường đi ra cửa phòng, cô gõ gõ cửa, không ai đáp lại. Thế là cô liền mở cửa ra, dù cho bên ngoài có người canh giữ cô cũng nhất định phải ra ngoài, bằng không cô sẽ chết mất.
Chỉ là điều khiến cho Đường Tinh Khanh cảm thấy bất ngờ là vệ sĩ và cô giúp việc ở ngoài cửa đều không thấy đâu. Cô còn tưởng là Đông Phùng Lưu sẽ giam lỏng cô cả đời, không ngờ tới cũng chỉ có một ngày mà thôi.
Biểu cảm của Đường Tinh Khanh có chút hốt hoảng, ngay cả tầm mắt cũng sắp trở nên mơ hồ, đôi môi khô khốc của cô vô cùng tái nhợt, hai mắt vô hồn mê mang.
Sau khi cô lê bước chân nặng nề đi ra khỏi cửa nhà, Đường Tinh Khanh vừa đưa mắt nhìn lên liền nhìn thấy Lưu Nhi Hân.
Lưu Nhi Hân đang cười vui sướng, trang điểm lộng lẫy, chiếc váy ngắn màu đỏ kết hợp với một lớp tất chân mỏng trên đùi, đôi giày cao gót màu đỏ giúp cho cô ta có vẻ cao gầy hơn rất nhiều khi đứng trước Đường Tinh Khanh.
“Chà, cô chủ Đông Phùng, không gặp một ngày thôi, sao cô lại biến thành bà thím già rồi?” Lưu Nhi Hân làm bộ làm tịch lấy tay che lại đôi môi đỏ tươi của mình, giả vờ đang vô cùng giật mình.
Đường Tinh Khanh hơi kiệt sức đứng ở bên cạnh cửa, chỉ có đôi mắt lạnh lùng nhìn Lưu Nhi Hân đang nhìn xuống cô: “Lưu Nhi Hân, rốt cuộc cô còn muốn thế nào nữa? Cô đã thắng rồi, cô mới là cô chủ Đông Phùng, tôi cũng không muốn tranh giành địa vị này với cô, đừng có xem tôi như kẻ địch ảo của cô nữa!”
Hai tay Lưu Nhi Hân chống nạnh, cho dù Đường Tinh Khanh nói vậy, cô ta cũng không có ý định nhường đường, cô ta nói: “Vậy sao? Hôm qua có người nào đó vẫn luôn muốn tôi nhớ kỹ, cô ta mới là nữ chủ nhân của cái nhà này mà.”
Đường Tinh Khanh cắn răng, cô lạnh lùng nói: “Lưu Nhi Hân, cô đừng dây dưa không dứt nữa, cô đừng có ép tôi phải liều mạng với cô.”
Lưu Nhi Hân cười nói: “Ồ? Liều mạng? Tôi cũng muốn xem xem một bà thím già bị ném vào lãnh cung như cô có tư cách gì để liều mạng với tôi.”
Lưu Nhi Hân cố tình dùng ngón tay chạm nhẹ lên chỗ bị sưng đỏ trên mặt mình, chính cô ta tự tát mình một bạt tai, lại khiến cho Đường Tinh Khanh phải trả một cái giá thê thảm hơn, vết thương đó không những không gây đau đớn, trái lại còn trở thành biểu tượng thắng lợi của cô ta.
Đường Tinh Khanh nhìn vết sưng đỏ trên mặt cô ta, bật cười một tiếng lạnh lẽo.
Ngay sau đó, chỉ trong chớp nhoáng, không biết Đường Tinh Khanh lấy đâu ra sức lực, một người suy yếu là cô đây lại giơ tay lên, vung một bạt tai tát thật mạnh lên mặt Lưu Nhi Hân.
Bốp!
Một tiếng vang lên rõ ràng.
Khuôn mặt vốn hơi sưng đỏ của Lưu Nhi Hân, bị Đường Tinh Khanh tát một cái, càng đau thấu tim gan.
Đường Tinh Khanh cười lạnh nói: “Chẳng phải cô muốn trả thù sao? Chẳng phải nói là tôi đánh cô sao? Vậy tôi sẽ đánh cho cô vừa lòng, đúng là đồ đê tiện.”
Lưu Nhi Hân không thể tượng tượng nổi nhìn Đường Tinh Khanh, cơn đau nóng rát truyền đến từ trên mặt khiến cho cô ta sắp chảy cả nước mắt. Cô ta dùng một tay bụm mặt, vừa lùi về sau vừa nói: “Đồ tiện nhân, cô lại dám đánh tôi, cô…”
Đường Tinh Khanh cắn răng cười lạnh: “Đây đều là tự cô chuốc lấy, tôi đã cảnh cáo cô nhiều lần rồi.”
Nhưng không may, một màn này lại vừa vặn bị Đông Phùng Lưu vừa trở về thấy được.
Đông Phùng Lưu liền vọt đến bên cạnh Lưu Nhi Hân, anh ta vô cùng thương tiếc vuốt mặt Lưu Nhi Hân, nhíu mày nói nhỏ: “Không sao chứ, Nhi Hân.”
Đường Tinh Khanh biết lần này mình thật sự xem như là xui xẻo tột cùng rồi, cô vội vàng giải thích: “Đông Phùng Lưu, không phải như vậy đâu, không phải…”
“Không phải? Đường Tinh Khanh, cô nói cho tôi biết không phải như thế nào?” Đông Phùng Lưu giận dữ rống lên, sau đó nói với thuộc hạ ở phía sau: “Giữ chặt người đàn bà ngang ngược này lại cho tôi.”
Đường Tinh Khanh nhìn mấy tên vệ sĩ áo đen cao lớn đi qua đây, không còn sức để phản kháng, thậm chí không còn hơi đâu để giải thích nữa, cô đã quá suy yếu, yếu đến nỗi chỉ cần mất đi sự chống đỡ cô sẽ lập tức ngã xuống đất.
Mấy tên vệ sĩ áo đen đè vai của Đường Tinh Khanh lại, khiến cho cô không thể nhúc nhích.
Lúc này Đông Phùng Lưu nhỏ giọng nói với Lưu Nhi Hân đang nức nở: “Xin lỗi, lại khiến em phải chịu uất ức rồi, nhưng lần này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta, cô ta đối xử với em thế nào, thì em cứ trả về như thế.”
“Tôi, Đông Phùng Lưu, từ trước đến nay luôn thưởng phạt rõ ràng.” Đông Phùng Lưu lạnh lùng liếc nhìn Đường Tinh Khanh.
Vừa mới đầu Lưu Nhi Hân còn giả vờ không muốn đánh người, nhưng Đường Tinh Khanh thì biết người phụ nữ này đã muốn tát lên mặt mình từ lâu lắm rồi.
Quả nhiên, Đông Phùng Lưu chỉ hơi khuyên bảo vài câu, Lưu Nhi Hân liền bước đến bên cạnh Đường Tinh Khanh, giơ tay lên.
Đường Tinh Khanh cảm thấy tủi nhục đến tột cùng, nhưng lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Lưu Nhi Hân ngoài mặt tỏ ra không muốn, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng, tát liên tiếp bốn năm cái bạt tai lên mặt Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh cắn chặt răng, cô thề, bất kể thế nào, mấy bạt tai này, cho dù chết cô cũng sẽ trả lại hết lên mặt Lưu Nhi Hân.
Qua một lúc, Đường Tinh Khanh mở mắt ra, trong mắt cô chỉ còn lại sự lạnh nhạt.
Lồng ngực của Đông Phùng Lưu bỗng dưng nghẹn thắt lại, ma xủi quỷ khiến thế nào, anh ta ngăn Lưu Nhi Hân lại: “Đủ rồi, Nhi Hân.”
Đông Phùng Lưu kéo Lưu Nhi Hân lại.
Lưu Nhi Hân trưng ra dáng vẻ ngây thơ không biết gì, nói: “Sao thế, Lưu?”
Đông Phùng Lưu chần chừ một chút, rồi cười dịu dàng mà nói: “Mặc dù người phụ nữ này rất đáng ghét, nhưng nếu em cứ đánh tiếp như vậy, thì tay cũng sẽ đau đó.”
Dứt lời, Đông Phùng Lưu ôm Lưu Nhi Hân trở về phòng.
…
Đường Tinh Khanh quay về phòng, thậm chí cô còn không biết mình làm thế nào mà từ ngoài cửa đi về phòng ngủ của mình, càng không biết hiện tại bản thân đang có bộ dạng chật vật đến cỡ nào.
Đầu óc cô đã gần như trống rỗng, nhìn thấy giường, liền trực tiếp nằm lên.
Sự suy yếu khiến cho cơ thể cô càng run rẩy nhiều hơn nữa, cô gập đầu gối lại, ôm chặt lấy chân mình, cuộn tròn lại chìm vào trong giấc ngủ, như thể nếu làm vậy, thì nỗi đau sẽ bị giảm bớt đi.
Rốt cuộc Đường Tinh Khanh là bị bất tỉnh hay là ngủ thiếp đi, ngay cả bản thân cô cũng không biết, cô chỉ đã mơ thấy một giấc mộng thật dài, mơ thấy mình đang ở trong bóng tối.
Bóng tối lạnh lẽo, sâu thẳm, vô cùng vô tận, trong bóng tối có rất nhiều cái tay lạnh như băng, đang giằng xé áo cô, tát lên mặt cô, giẫm đạp cô, chà đạp cô, hành hạ cô, khiến cô mất đi sự tôn nghiêm của mình, bị đùa bỡn giống như một chú chó hoang bị vứt bỏ.
Cuối cùng, một hồi chuông điện thoại đã giải thoát cho Đường Tinh Khanh, sau khi cô bừng tỉnh, vẫn còn mê mang hồi tưởng lại giấc mơ trước đó, bầu không khí kinh khủng tuyệt vọng đó vẫn cứ bao trùm lấy cô.
Thật lâu sau Đường Tinh Khanh mới có phản ứng lại, tiếp nhận cuộc gọi.
“Alô, Phương Minh…”
Giọng nói của Đường Tinh Khanh vô cùng khàn, nói qua điện thoại truyền đến bên tai Phương Minh càng khiến cho cô khó chịu hơn.
“Tinh Khanh, cậu có chuyện gì vậy, sao giọng nói lại yếu như vậy.” Phương Minh rất là lo lắng cho tình trạng của Đường Tinh Khanh.